Polly po-cket
Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc

Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324924

Bình chọn: 10.00/10/492 lượt.

y vọng trong cuộc đời tẻ nhạt này.

Bế con leo một mạch lên tầng bốn, cô không khỏi thở hổn hển. Vừa đặt cậu con

trai xuống, đang tìm chìa khóa mở cửa thì cánh cửa sắt bỗng mở bật ra từ bên

trong. Trông thấy gương mặt Tôn Chí Quân, cô ngớ cả người. Hiếm khi cô gặp được

Tôn Chí Quân vào ban ngày, và cũng thật hiếm khi anh không say rượu như hôm nay.

Anh ta không nói gì, chỉ mở hẳn cánh cửa sắt ra.

Con trai từ trước đến nay vẫn có vẻ sợ bố, lần nào bất chợt gặp bố cũng đờ ra

sợ sệt, như nhìn thấy một người xa lạ vậy. Đàm Tĩnh nói nhỏ: “Sao không chào

bố?”

“Con chào bố.”

Tôn Chí Quân “ừ" một tiếng, coi như đáp lời. Rồi chẳng buồn để ý đến hai mẹ

con, anh quay trở lại ghế sofa.

Lúc này cô mới phát hiện ra trong nhà bừa bộn như bãi chiến trường, va li,

hộc tủ rồi ngăn kéo đều bị lục tung lên, ý nghĩ đầu tiên của cô là trong nhà có

trộm, nhưng nhìn Tôn Chí Quân đang ngồi chễm chệ, mặt mày sưng sù, cô sực hiểu

chuyện gì đang xảy ra, liền hỏi: “Anh tìm cái gì vậy?”

“Không tìm gì hết!”

Cậu con trai sợ sệt đưa mắt nhìn cô, điều cô không muốn nhất là cãi nhau

trước mặt con, vì thế mà cô ít khi đón con về nhà, cứ gửi hoài ở nhà bà Trần.

Thấy giọng điệu Tôn Chí Quân có vẻ không bình thường, cô quỳ xuống hỏi con:

“Bình Bình, con có mệt không, có muốn đi ngủ không?”

Cậu bé miễn cưỡng gật đầu, cô bế con vào phòng ngủ, phát hiện ra phòng ngủ

cũng bị lật tung lên, thậm chí hộp giày để dưới gầm giường cũng bị lôi ra. Cô

dọn dẹp qua loa đống quần áo đồ đạc trên giường rồi đặt con nằm xuống, lấy chăn

đắp cho con, rồi nựng nịu: “Bình Bình, con ngủ một lát rồi dậy ăn cơm tối nhé

?”

Cậu bé rụt rè nhìn cô, thì thầm: “Mẹ ơi, con không buồn ngủ.”

“Thế chỉ con chơi một lát vậy.” Cô lục trong đống đồ bừa bãi ra một chiếc ô

tô đồ chơi đã cũ, đó là một trong những món đồ chơi ít ỏi của cậu bé.

“Mẹ ra ngoài nói chuyện với bố, c một mình nhé, được không?”

Giọng cậu bé càng nhỏ hơn: “Mẹ đừng cãi nhau với bố nhé.”

Cô đắng ngắt lòng, con trai còn nhỏ mà đã quen với cảnh bố mẹ cãi vã, cho dù

cô gắng hết sức tránh né, nhưng Tôn Chí Quân vẫn thường xuyên cãi nhau với cô

trước mặt con. Cho nên cậu bé chỉ cần thấy không khí có vẻ không ổn là biết ngay

thế nào cũng có một trận cãi nhau.

Cô cũng biết hôm nay không thể tránh được cãi vã, vì thế lúc đi ra ngoài tiện

tay đóng luôn cửa phòng lại. Cô cố gắng bình tĩnh, nói một cách nhẹ nhàng nhất

với Tôn Chí Quân đang ngồi trên sofa hút thuốc: “Anh muốn tìm cái gì thì nói với

em một tiếng là được rồi, anh làm loạn cả nhà lên thế này, em lại phải mất cả

ngày dọn dẹp."

Tôn Chí Quân cười nhạt, quăng “huỵch” một chiếc hộp xuống dưới chân cô.

Kính vỡ tan tành, nhưng hai người trong khung ảnh vẫn tươi cười. Cả đời bên

nhau, cuộc sống bình yên, đó là những chữ ngày xưa anh viết phía sau tấm ảnh.

Sau này cô mới biết câu đó là của Hồ Lan Thành và Trương Ái Linh, quả đúng là bi

kịch đã được dự báo trước.

Cô cúi đầu nhìn tấm ảnh, hồi đó mặt cô không ngờ lại tròn trịa, đầy đặn đến

vậy, trông cô rạng rỡ lạ thường, đến ánh mắt cũng lấp lánh nụ cười. Anh ôm eo

cô, gương mặt tuấn tú rạng ngời, hai người họ cùng cười rất tươi.

Tiếc rằng, chuyện mới cách đây có vài năm mà tưởng như từ kiếp trước, khiến

cho người ta ngỡ như chưa từng xảy ra, chỉ là một giấc mơ đẹp mà thôi.

Trong hộp còn những thứ linh tinh khác nữa, đều là Nhiếp Vũ Thịnh tặng cho

cô. Không có thứ gì đáng tiền cả, cái đáng giá nhất cũng chỉ là một chiếc ghim

cài áo, trên mặt gắn vài hạt kim cương. Hồi đó khi anh đòi lại nhẫn, cô cũng

định trả phứt chiếc ghim luôn, nhưng cuối cùng lại không đành lòng. Anh không

đòi cô trả, cô cũng âm thầm giữ nó lại. Bởi đó là món đồ đầu tiên anh mua tặng

cô, lúc anh đưa tặng, cô đã rất mực vui sướng, luôn nghĩ rằng cô sẽ giữ suốt

đời, để truyền lại cho con cháu.

Về sau, về sau nó cũng giống như tấm ảnh này, đều được cô cất đi thật kỹ, cất

kỹ đến mức chính cô cũng không biết để ở đâu nữa, không ngờ hôm nay lại bị lôi

ra.

Cô nghe thấy tiếng cười nhạt của Tôn Chí Quân, cô cũng biết mình đã nhìn tấm

ảnh quá lâu, có lẽ ánh mắt của cô còn đượm vẻ lưu luyến. Không, cô không hề lưu

luyến, bởi vì cô đã đánh mất tất cả những điều trước đây rồi, thậm chí cả đoạn

ký ức đó cũng không còn thuộc về cô nữa.

“Vẫn còn l luyến thằng họ Nhiếp đó chứ gì?” Tôn Chí Quân khinh bỉ nhìn cô,

“Sao không cầm gương lên mà soi lại mình xem, sợ rằng nếu thằng đó gặp cô trên

đường cũng không nhận ra cô nữa đâu!”

“Tôi chẳng lưu luyến ai cả.” Cô cầm chiếc hộp lên, bình thản nói: “Mấy thứ

này cũng phải đến mấy nghìn tệ nên tôi giữ lại thôi.”

“Đúng rồi, người ta tặng cho cô vài thứ vớ vẩn cũng đáng mấy nghìn tệ. Sao cô

không bán đi lấy tiền chữa bệnh cho con? Chẳng phải cô suốt ngày lo nghĩ về tiền

đó sao?”

Tuy Tôn Chí Quân không uống rượu nhưng ăn nói vẫn vô lý đùng đùng, chẳng khác

gì lúc say khướt, cô biết thế nên không thèm để ý đến anh ta nữa, chỉ để chiếc

hộp lên bàn, hỏi: “Rốt cuộc anh đang tìm cái gì?”

“Tôi tìm cái gì liên quan chó gì đến cô?”

Cô im lặng một lát rồi nói: “Anh lạ