
xuống đất, kéo nàng cùng ngồi xuống.
Cuộc thảo luận hôm nay đơn giản chỉ là thám tử báo cáo về
tình hình đội quân Từ gia, sau đó bàn bạc kế sách đối phó.
Tuy Từ Xán là một người bảo thủ nhưng hắn lãnh đạo quân đội
rất giỏi. Theo thám tử miêu tả, dù là dựng trại đóng quân hay là nhổ trại hành
quân thì mười nghìn kỵ binh, hai mươi nghìn bộ binh và một nghìn chiến xa đều
hành quân nghiêm chỉnh, quy định nghiêm ngặt. Cả một đội quân giống như nắm đấm
chặt chẽ, không chừa một kẽ hở mà lọt vào.
Ninh Phi nghĩ nghĩ, thấy đây chính là phong cách của Từ Xán.
Hắn không quản được gia đình nhưng lãnh đạo quân lại vô cùng chặt chẽ. Tiếc rằng
đường đường là một trượng phu mà ở nhà bị một người phụ nữ lừa hết lần này đến
lần khác như một đứa ngốc, vậy mà vẫn cảm thấy ngọt ngào. Nhưng đó là chuyện đã
xảy ra lâu lắm rồi, thậm chí Ninh Phi còn thấy khoảng thời gian ở Từ phủ xa xăm
như đã là chuyện từ kiếp trước, chẳng có liên quan gì nữa.
Đã xác định chuyện này không liên quan đến mình, nàng liền
ngồi xuống phía sau Tô Hy Tuần, được hắn che chắn hoàn toàn. Sau khi nghe đến
phát chán, ánh mắt nàng bèn bay bổng lên trên xà ngang. Chỉ thấy xà ngang ở sơn
trại đơn giản đến mức đẹp mộc mạc, tuy rằng vẫn thường bị dột.
Tô Hy Tuần nói: "Nếu đối phương đã một khối vững vàng
như thế thì chúng ta phải nghĩ cách tấn công từng phần. Nội ứng của ta ở Hoài
An đã phát tán tin đồn, cả triều đình đều cho rằng Sơn Nhạc có một đại doanh bí
mật ở biên giới, điều này vừa hay cho chúng ta lợi dụng."
Đinh Nghĩa reo lên vui mừng: "Năm ngoái chúng ta mới
quyết định "tin đồn", nhanh thế đã truyền sang đó?"
Tập hắc nói: "Thể nào lúc dựng trại, Từ Xán lại để quân
ở đối diện sơn trại, bọn họ chắc chắn định "dương đông kích tây".
Đáng tiếc Bạt Mao trại của chúng ta mới là quan trọng, cái gọi là "đại
doanh bí mật" chỉ là cái bia đỡ mà thôi."
Diệp Vân Thanh nói: "Đêm qua ta đã bàn với Nhị đương
gia, phái Tập hắc, Đinh Nghĩa lập ra vài cái trại không ở mấy đỉnh núi."
Đây chính là kế sách chia địch ra mà đánh. Lập ra mấy
"doanh trại bí mật" làm Từ Xán phải rối loạn, khi hắn đang mệt mỏi với
việc tìm kiếm doanh trại bí mật thật sự thì hắn sẽ dần dần chia ba mươi nghìn
binh lính cùng ngựa ra, cuối cùng sẽ bị đánh từng nhóm một.
Ninh Phi ở bên cạnh vừa nghe vừa nghĩ, đây chẳng phải là sự
tinh túy của cách đánh du kích sao? Có thể đánh tan một đại quân tinh nhuệ, quả
là đáng học hỏi. Nàng một mặt thở dài ngao ngán vì coi chuyện này không liên
quan tới mình, một mặt lại nhìn xung quanh một hồi, cuối cùng ánh mắt vẫn không
thể không nhìn về Tô Hy Tuần.
Sáng nay lúc Tô Hy Tuần chuẩn bị ra ngoài, đang buộc một tấm
da hổ lên eo, nàng chưa tỉnh ngủ, còn đang mơ màng, nàng lẩm bẩm khe khẽ những
câu như "Mặt trời càng mọc càng cao, đàn ông càng già càng chải chuốt",
làm cho Tô Hy Tuần dở khóc dở cười nhưng lại không thể cãi lại. Hóa ra là đi tập
trung, nhưng nghĩ thế nào vẫn thấy —— Đàn ông vẫn có một mặt rất chải chuốt, nhất
là thích thể hiện trước mặt một đám cùng giới tính.
Ngay lúc suýt nữa thì Ninh Phi ngủ gật, chợt nghe Diệp Vân
Thanh lên tiếng: "Muốn sách lược chia nhỏ ra đánh đạt được hiệu quả nhanh
chóng thì trong một khoảng thời gian ngắn, chúng ta cần phải dốc sức luyện tập
sự chính xác trong bắn cung. Các trưởng núi, trưởng động, trưởng trạm sau khi
trở về lập tức chọn ra những người tay chân nhanh nhẹn, thị giác tinh tường đến
đỉnh núi chính học kỹ thuật bắn cung. Việc này giao cho Ninh Phi phụ trách dạy.
Chắc mọi người đều đã được biết về nàng, vị tỷ muội này vốn là người Hoài An,
cùng một nhà với Từ Xán, kỹ thuật bắn cung vô cùng giỏi."
Vừa nói xong liền có người chất vấn: "Ở cùng Từ Xán thì
thế nào, ta không tin nàng có thể giỏi hơn Giản Liên."
Giản Liên là xạ thủ của đỉnh núi phụ Quán Dương Pha của núi
Nhạn Qua, thực sự là bắn tên bách phát bách trúng. Nếu chỉ so về bắn cung thì
trên trại không ai địch nổi hắn. Nhưng chuyện khiến cho hai người Diệp - Tô đau
đầu chính là hắn không giỏi ăn nói. Nếu bắt hắn dạy người khác thì chưa mở miệng
mặt mũi hắn đã đỏ bừng rồi.
Nhất thời không có người hưởng ứng cũng chẳng có người phụ họa,
đợi đến khi ánh mắt sáng rực của Diệp Vân Thanh nhìn về Ninh Phi thì nàng mới lấy
lại tinh thần, biết rằng đã đến lúc mình phải ra mặt.
Mặt trời nắng gay gắt đến mức cả bãi luyện võ như có hơi nước bốc lên hầm hập. Vì bị dẫm đạp quá nhiều nên ở đây chẳng có ấy một ngọn cỏ, hơi nước bốc lên từ bề mặt đất vàng cứng ngắc. Sau khi Ninh Phi đi ra, cuối cùng mới thấy Giản Liên trong lời đồn đại trông như thế nào.
Hắn cũng không nhiều tuổi hơn Bạch Lô là bao, tay chân dài hơn người bình thường một chút. Nhiều người thích buôn chuyện đang vây quanh hắn.
Vết thương của A Cương đã đỡ hơn rất nhiều rồi, vì nghe thấy tin này nên đến đây, hắn được Bạch Lô dìu một bên, giờ đang nói chuyện cùng Giản Liên. Xem ra ba người bọn họ rất thân thiết, quan hệ có vẻ rất tốt.
Chợt có người hô lên: “Nữ nhân kia tới rồi!” Rõ ràng đây là người của mười núi sáu động, không hề coi Ninh Phi là