
Tô Hy Tuần nắm chặt cánh tay nàng, đặt lên vai mình rồi thở
dài: “Còn gì đẹp đẽ hơn khoảnh khắc này nữa?”
Quận Quảng An là một vị trí đóng quân quan trọng, dân cư
đông đúc, nằm ở biên giới phía nam Hoài An. Phía nam Hoài An núi non trùng điệp,
một dòng sông trong vắt chia đôi đông tây hai miền. Khoảng hơn một nghìn năm
trước, nơi đây không phải thuộc Hoài An, mà là một vùng đất thuộc Sơn Nhạc quốc.
Sơn Nhạc quốc phái mười nghìn quân tới đây phòng thủ biên cương, đồng thời cung
cấp lương thực và các đồ dùng cần thiết cho quân đội. Các thương nhân từ Sơn Nhạc
quốc cũng tụ tập lại phía bắc dòng sông, từ đó về sau, càng có nhiều người qua
lại, cuối cùng thì trở thành một quận.
Khi sắp đến quận Quảng An, cuối cùng thì Ngân Lâm công chúa
cũng phải chia tay với Từ Xán và đội quân Từ gia. Nàng được đưa vào Quảng An.
Nàng cứ nhìn về phía đám bụi mù mịt mà đội quân hành quân về hướng tây tạo nên,
trong lòng bỗng thấy lo lắng không yên. Có lẽ quyết định liều mạng xin phụ
hoàng được cùng đi với đội quân lần này là quyết định đúng đắn, dù Từ Xán xảy
ra chuyện gì thì nàng nhất định sẽ ở bên hắn. Tuy phụ nữ không thể theo quân ra
trận, nhưng ở gần được ít nào hay ít nấy.
Vào giờ khắc này Ngân Lâm công chúa mới hiểu được một chút
ít cảm giác đau khổ của những người phụ nữ tiễn chồng con lên đường ra trận.
Từ Xán hoàn toàn không biết sự bất an của Ngân Lâm. Hiện giờ
đầu óc hắn đều đang nghĩ về một vùng núi non rộng lớn không có dân cư sinh sống
ở phía tây nam Hoài An kia. Núi non trùng điệp nối tiếp nhau cản trở giao thông
giữa Hoài An và Sơn Nhạc.
Sự phồn hoa và thịnh vượng của Sơn Nhạc quốc là điều mà Hoài
An khó có thể tưởng tượng được. Khi các thương nhân về đến nhà ở Hoài An thì điều
đầu tiên họ khen ngợi chính là khung cảnh giàu có bao phủ khắp kinh thành Nhạc
Thượng. Ở Nhạc Thượng, gần như cứ mười người thì sẽ có một người là thương
nhân. Điều này rất khó tin, nếu thương nhân ở Sơn Nhạc quốc nhiều như vậy thì
còn ai sẽ đi trồng trọt? Nếu không trồng trọt, người Sơn Nhạc làm thế nào mà
duy trì cuộc sống?
Vì thế, một trăm năm trước, cuộc tấn công nhằm vào Sơn Nhạc
quốc đã bắt đầu. Trong cuộc chiến dữ dội trăm năm trước đó, Hoài An lần lượt
chiếm quận Quảng An, quận Quảng Nam của Sơn Nhạc. Tổ tiên Từ gia thống lĩnh đại
quân đơn độc xâm nhập Sơn Nhạc, tấn công thủ đô Sơn Nhạc bằng mười nghìn kỵ mã
và hai mươi nghìn bộ binh.
Chỉ tiếc đây chính là một nơi nguy hiểm, nếu ở lâu, chẳng những
không thu được lợi ích gì mà ngược lại, lại có thể bị rơi vào cuộc phản công của
Sơn Nhạc. Thế là, vị tổ tiên của Từ gia dẫn quân tấn công rồi rút ngay, chiến lợi
phẩm lớn nhất chính là bắt được vị vua tiền nhiệm của Sơn Nhạc.
Từ đó về sau hai nước đàm phán hòa bình, sau khi Sơn Nhạc quốc
từ bỏ một phần quyền lợi của mình thì đổi lại là vị hoàng đế lưu lạc bên ngoài
kia.
Thời gian dần trôi qua, sự nở mày nở mặt của Từ gia kéo dài
trăm năm sau đó. Một trăm năm sau, Từ Xán mang theo sự vẻ vang của tổ tông để lại,
tiếp tục đứng dưới chân núi Nhạn Qua.
Núi Nhạn Qua, chim nhạn khó bay qua. (Chơi chữ "nhạn"
và "qua")
Dãy núi nối tiếp, nơi cao nơi thấp này cản trở giao thông giữa
Sơn Nhạc và Hoài An, cũng chính vì sự ngăn cách của dãy núi lớn đó mà cuộc đại
chiến một trăm năm trước, tổ tiên Từ gia chỉ có thể để kỵ binh đột kích bất ngờ,
không thể mang theo xe chở lương thảo, càng không thể nắm quyền lâu dài sau khi
kinh thành Nhạc Thượng thất thế.
Mà hiện tại, kinh thành Nhạc Thượng không những không vừa
lòng với sự ngăn cách của ngọn núi này, mà còn làm trái hiệp định ký kết trăm
năm trước, lén xây dựng một đại doanh với ý đồ củng cố phòng thủ biên giới. Hơn
nữa có một số người, có lẽ là có ý định đoạt lại quận Quảng An, Quảng Nam cũng
một số vùng khác. Chính vì không nắm rõ hành động và mục đích của bọn họ nên
hoàng đế mới lệnh cho gia tộc họ Từ nhiệm vụ tấn công toàn lực, diệt tận gốc lực
lượng nơi biên giới của Sơn Nhạc.
Hắn hạ lệnh dựng trại ở phía đối diện Hắc Kỳ trại, như đang
muốn tấn công thẳng vào trại. Lính truyền lệnh lui xuống, mấy phó tướng đứng
bên cạnh cùng quan sát địa hình cùng hắn.
Cuộn da dê trong tay Từ Xán là do thế hệ trước vẽ nên. Mấy
ngày trước, Tưởng Hoành có tới chỉ ra vài chỗ cần lưu ý. Hắn và mấy vị phó tướng,
tham tướng cùng so sánh kỹ bản đồ và địa hình thực tế, bắt đầu bàn bạc việc tấn
công.
Nhiệm vụ quan trọng lần này là phải tìm ra được đại doanh bí
mật của Sơn Nhạc quốc nằm trong núi Nhạn Qua, sau đó mới diệt sạch. Còn tấn
công Hắc Kỳ trại chỉ là kế dương đông kích tây mà thôi.
Phó tướng Hạ Hầu Cẩm là một người đàn ông vô cùng nham hiểm,
thoạt nhìn hắn có vẻ thẳng thắn nhưng thực ra trong bụng đầy mưu mô, không biết
hơn Từ Xán đến bao nhiêu. Lúc này hắn chỉ ra điều nghi ngờ với Hắc Kỳ trại:
"Có rất nhiều tin tức truyền về nói rằng Hắc Kỳ trại hoàn toàn không phải
bọn thổ phỉ bình thường, mà thực chất là một lực lượng khác của Sơn Nhạc quốc.
Nếu chúng ta muốn đánh bại đại doanh bí mật của Sơn Nhạc thì nhất định phải xác
định cẩn thận s