
tiên tri của
hai nước đánh Tố Vân cung. Tiêu Thanh Phong bởi có cừu oán với Phi
Nhiễm, nên oán hận cả Dực Cánh, vì vậy hắn lập tức đồng ý triệu tập tiên tri đánh Tố Vân cung. Âu Tuấn Trình trầm ngâm một lát, hắn cân nhắc lợi hại, bỗng nhiên Lưu Đình đứng ra, hành lễ với ba vị quốc chủ, sau đó
nêu ý kiến: “Tề quốc quốc chủ đưa ra ý kiến đánh Tố Vân cung, thần cho
rằng không thích hợp.”
Đoan Mộc Thanh Lam vừa nghe Lưu Đình đứng ra nói, nhướng mày, thực sự là đa sự, “Tiên tri Lưu Đình, ngươi có ý
kiến gì thì nói nghe một chút.”
“Tố Vân cung là căn cơ của tiên tri trong thiên hạ, tiên tri đều xuất từ Tố Vân cung, đại học sĩ Kỳ Duyên bên cạnh ngài cũng là xuất phát từ
Tố Vân cung. Bệ hạ muốn tiên tri chúng ta đánh Tố Vân cung, không phải
chính chúng ta tự chặt đứt căn cơ sao, thần cho rằng ngài làm như vậy là muốn đồng môn sư huynh đệ chúng ta tự giết lẫn nhau.” Lưu Đình cẩn thận dùng ngôn từ.
“Đầu tiên, Kỳ Duyên là đại học sĩ, không phải tiên tri. Trẫm thấy Kỳ
Duyên học thức uyên bác, muốn hắn làm đại học sĩ, trẫm muốn hắn dạy
hoàng tử của trẫm đọc sách, trong cung đình của trẫm không có tiên tri.” Đoan Mộc Thanh Lam nói, hắn khởi mi, tay chống cằm hỏi: “Ngươi nói xem
tiên tri là cái gì?”
“Tiên tri là sứ giả của thần, chúng ta nhắn nhủ ý chỉ của thần, chúng ta đoán được tương lại, chúng ta có thể cho hoàng thượng kiến nghị tốt
nhất, có thể nói tiên tri là thần sử.” Ánh mắt Lưu Đình sâu thẳm, phảng
phất trong thiên địa lúc này chỉ có một mình hắn tồn tại, thần ngay
trước mặt hắn, hắn chỉ nghe thần giáo huấn, hắn thánh khiết không gì
sánh được.
Đoan Mộc Thanh Lam ghét nhất là nghe nói như vậy, hắn nói rằng: “Tiên tri tiên đoán trẫm là một ác ma, không thể làm hoàng đế, bằng không Tề
quốc sẽ diệt vong. Hiện tại trẫm êm đẹp làm quốc chủ, Tề quốc trong tay
trẫm lớn mạnh, Tề quốc không có diệt vong. Trên đời không có cái gì là
tuyệt đối, các ngươi có thể thấy tương lai đều là biểu hiện giả dối gạt
người, toàn bộ là huyễn tưởng trong lòng các ngươi. Quốc chủ không thể
nhìn thấy tương lai, nên phải nghe lời các ngươi nói sao, các ngươi nghĩ mình là ai, vậy quốc chủ và các đại thần làm cái gì, toàn bộ vương
triều có tiên tri các ngươi như vậy là đủ rồi phải không?”
“Thần không có ý tứ này.”
“Vậy những lời ngươi nói có dụng ý gì. Đế vương là thiên tử , thần
còn dùng tiên tri các ngươi nhắn nhủ ý chỉ làm gì, tiên tri các ngươi là thiên tử sao.”
“Không phải.” Lưu Đình nghĩ ý tứ của mình càng ngày càng không rõ,
Đoan Mộc Thanh Lam xuyên tạc ý tứ của mình, hắn có dụng ý gì? “Tiên tri
là đại thần, là thần tử của đế vương, sao có thể không an phận muốn làm
thiên tử. Quốc chủ, có phải ngài hiểu lầm cái gì hay không.”
“Hạng Thiên Khải ngu ngốc, hắn là kẻ nhu nhược chỉ nghe theo tiên
tri, trẫm không thể như vậy.” Đoan Mộc Thanh Lam vừa cười vừa nói, “Trẫm cùng tiên tri Vệ quốc có cừu oán, trẫm muốn tất cả tiên tri ở Tố Vân
cung đều chết. Bởi vậy, ngươi vô pháp ngăn cản trẫm. Ngươi đã biết mình
là thần tử, sẽ tuân thủ nghiêm ngặt thân phận của thần tử, vâng theo đế
vương quyết định, quân muốn thần tử chết, thần tử phải chết, Lưu Đình,
ngươi hảo hảo biểu hiện trung thành một chút, đừng bênh vực thay Tố Vân
cung.”
Đoan Mộc Dĩnh ngồi ở bên người Đoan Mộc Thanh Lam, hắn ôm tay xem náo nhiệt, mỉm cười nhìn Lưu Đình đang kinh ngạc, lập tức Đoan Mộc Dĩnh
song song châm ngòi nổ với Đoan Mộc Thanh Lam, “Nhớ kỹ tiên tri Lưu Đình tiên đoán Trình Thu Bình sẽ trở ngại Lương quốc quân chủ, khi đó Trình
Thu Bình chỉ là một hài đồng, trẻ người non dạ. Một hài đồng trẻ người
non dạ làm sao có thể trở ngại Lương quốc quân chủ, nhưng hắn đã bị
người giết chết. Có thể thấy được tiên tri điều không phải thần sử,
cũng không phải đại thần, tiên tri có thể quyết định sinh tử của người
khác, bọn họ muốn làm quân chủ.”
Tiên tri có thể quyết định sinh tử của người khác, tiên tri muốn làm
quân chủ! Tiêu Thanh Phong cùng Âu Tuấn Trình biến sắc, trong ánh mắt
sát ý hiển hiện, nhất là Tiêu Thanh Phong, đã từng bị tiên tri hãm hại
qua, cửu tử nhất sinh, cừu hận trong lòng không thể ít hơn so với Đoan
Mộc Thanh Lam. Hắn liếc mắt nhìn Mạch Mộc, Mạch Mộc lo sợ bất an quỳ
trên mặt đất, mặt trắng bệch, cúi đầu cắn môi lo lắng. Toàn bộ tiên tri
phía sau hắn cũng quỳ trên mặt đất. Tiêu Thanh Phong không muốn giết
Mạch Mộc, hắn có thể hiểu Mạch Mộc, Mạch Mộc vốn không phải là người có
dã tâm. Tiêu Thanh Phong nói rằng: “Tiên tri đã muốn trung với trẫm, nên nghe theo ý chỉ trẫm, trẫm quyết định cùng Tề quốc đánh Tố Vân cung,
các ngươi có gì dị nghị.”
“Thần sống chết thuần phục hoàng thượng.” Tiên tri Tấn quốc lập tức
biểu đạt trung thành, Tiêu Thanh Phong phi thường thoả mãn nở nụ cười.
“Chúng ái khanh thuần phục trẫm, trẫm tất nhiên là sẽ không bạc đãi
trung thần, hãy bình thân.” Tiêu Thanh Phong nói xong, tiên tri đều đứng lên, Tiêu Thanh Phong nhìn Âu Tuấn Trình, liếc mắt, muội phu, sao ngươi không có động tĩnh gì vậy?
Âu Tuấn Trình bị Đoan Mộc Thanh Lam và Tiêu Thanh Phong nhìn chằm
chằm, nghe được đối th