
uối cùng tia sáng sớm đầu tiên của ánh mặt trời cũng chiếu rọi.
Lòng thật bình tĩnh, cũng không còn hy vọng.
Tần Vũ Dương từ trên ghế salon đứng lên tắt đèn trong
phòng, cầm lấy điện thoại một lần cuối cùng gọi cho Cố Mặc Hàm, vẫn như cũ là
không có người nào nghe. Cô cúi đầu xuống, nở nụ cười tự giễu mình, sau đó rửa
mặt ăn điểm tâm. Gọi điện thoại đến công ty xin nghỉ, đi siêu thị mua thức ăn.
Mấy ngày kế tiếp, Tần Vũ Dương liên tục ở trong thư
phòng toàn tâm toàn ý làm phương án, không để ý đến chuyện bên ngoài, phần của
cô hoàn thành rất sớm, nhưng còn phần kia của Cố Mặc Hàm cô làm rất khó khăn,
chỉ có thể làm hết sức.
Năm người bọn Doãn Đông Tuân nhìn Cố Mặc Hàm vẫn như
cũ hôn mê trên giường bệnh, đã một ngày một đêm, anh vẫn không có tỉnh lại, bọn
họ có chút lo lắng.
"Chúng
ta có nên nói cho nhà họ Cố không?" Lý
Thanh Viễn nhìn mọi người.
Năm người mắt to trừng mắt nhỏ, chuyện này tuy lớn mà
nhỏ, bọn họ cũng không biết có nên nói cho nhà họ Cố không. Không nói cho nhà
họ Cố, giấu giếm không báo lại nếu bị phát hiện, bọn họ đều tránh không được
một trận trách mắng nặng nề. Nếu như nói cho nhà họ Cố, nhất định sẽ khiến cho,
Cố Mặc Hàm sau này cũng đừng nghĩ ở lại thành phố C, phải đàng hoàng đóng gói
trở lại Bắc Kinh.
"Nếu không, trước nói cho anh Mặc
Thần?" Mạc Sính Dã đề nghị.
Đó là một biện pháp không tệ, mọi người gật đầu.
"Người
nào gọi điện đây?" Mạc Sính Dã hỏi.
Mọi người đưa ánh mắt quăng vào hướng Mạc Sính Dã.
"Tại
sao là tớ? Biện pháp là tớ nghĩ, vì sao còn muốn tớ làm nữa." Mạc Sính Dã kháng nghị.
"Ai
nghĩ biện pháp thì người đó đi thực hiện mà, đây là chân lý rồi."
Cuối cùng Mạc Sính Dã cũng phải đi ra ngoài gọi điện
cho Cố Mặc Thần.
Cố Mặc Thần từ nhỏ dựa theo con đường sắp đặt của nhà
họ Cố, lên học viện quân đội, lên trường Đảng, sau đó đi vào chính trị, đoạn
đường này mặc dù không thể nói là một bước lên mây, nhưng cũng là xuôi gió xuôi
nước, hiện tại mặc dù tuổi còn trẻ nhưng lại có chức vị cao, đường làm quan
rộng mở.
Khi nhận được điện thoại của Mạc Sính Dã thì Cố Mặc
Thần đang đang họp, anh hơn bọn chúng khoảng ba bốn tuổi, có câu, ba tuổi hơn
một thế hệ. Cho nên ngày thường cũng không đường vòng nhau. Mạc Sính Dã
đột nhiên gọi điện cho anh chỉ có một khả năng, Cố Mặc Hàm.
Anh ra hiệu ý bảo cuộc họp cứ tiếp tục rồi đi ra ngoài
nghe điện thoại.
"Alô,
Sính Dã."
"Anh
Mặc Thần, hề hề, anh có bận việc không?" Mạc Sính Dã đùa giỡn.
"Đừng
nói nhảm, có chuyện gì nói mau đi!"
"Việc
này, Hàm Tử xảy ra chút chuyện."
Tim Cố Mặc Thần thắt lại một chút, anh từ nhỏ nhìn cậu
em trai này lớn lên, đối với nó nuông chiều là có thừa, nghe được nó gặp chuyện
không may tự nhiên rất khẩn trương.
"Xảy
ra chuyện gì?"
"Dạ,
xảy ra tai nạn xe, bây giờ vẫn còn hôn mê." Mạc Sính Dã ấp a ấp úng.
"Khi
nào?"
"Hôm
trước."
"Bác
sĩ nói thế nào?" Cố Mặc Hàm tâm
trạng bình ổn lại.
"Anh
đừng lo, bác sĩ nói, phẫu thuật rất thành công, hôn mê cũng là bình thường.
Chúng em thương lượng chuyện này phải nói cho anh biết một tiếng, cho
nên..."
Cố Mặc Thần hơi chút yên tâm: "Được,
anh biết rồi, hai ngày này anh sẽ bớt thời gian đi thành phố C một chuyến.
Chuyện này các em giúp Hàm Tử giấu một chút, đừng cho người trong đại viện
biết, miễn cho đến lúc đó ông cụ trong nhà lại lo lắng. Đối với bên ngoài cũng
nên phong tỏa tin tức đi."
Mạc Sính Dã miệng đầy đáp ứng.
Cố Mặc Thần tắt máy, thì trở về tiếp tục họp. Họp xong
xử lý công văn đơn giản rồi dặn dò thư ký anh muốn đi ra ngoài vài ngày thì về
nhà thu thập mấy bộ quần áo rồi đến thẳng sân bay thủ đô.
Cố Mặc Hàm có một giấc mơ rất dài, trong mơ anh lúc
đầu trong phòng thí nghiệm ở Mĩ, thì bỗng nhiên biến thành một đứa bé, ở trong
đại viện cùng bọn Thạch Lỗi, Doãn Đông Tuân đùa giỡn, rồi đột nhiên lại biến
thành bộ dạng lên đại học, anh đứng ở trên sân khấu chủ trì, cùng Tần Vũ Dương
đi dạo sân trường, Tần Vũ Dương kéo cánh tay anh, nét mặt tươi cười như hoa,
rồi bỗng nhiên xuất hiện vẻ mặt lãnh lẽo đau buồn của Tần Vũ Dương, nói với
anh, Cố Mặc Hàm, em không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa. Sau đó xoay người rời
đi, anh thấy phía sau của Tần Vũ Dương là một vực thẳm rất sâu, anh nghĩ muốn
kéo Tần Vũ Dương lại, lại nhưng thế nào cũng không nhúc nhích được, trơ mắt
nhìn Tần Vũ Dương rơi xuống...
Cố Mặc Hàm bất ngờ tỉnh lại.
Đầu óc hỗn loạn, toàn thân đau như bị cắt rời, trong
phòng bệnh mở mắt ra là đèn tường màu da cam, trong không khí tràn ngập mùi
thuốc êtê nhàn nhạt. Mới vừa động một chút thì nghe giọng nói ngăn cản: "Hàm
Tử, đừng lộn xộn."
Cố Mặc Hàm rốt cục thấy rõ ràng người trước mắt, từ từ
mở ra đôi môi khô khốc, chậm rãi nói ra mấy chữ, thanh âm khàn đục:"Anh, sao anh lại
tới đây?"
Cố Mặc Thần nhìn cái trán đầy mồ hôi của em trai: "Anh
nghe nói em gặp tai nạn xe, liền đến thăm em. Em đừng lộn xộn, anh đi gọi bác
sĩ khám lại cho em một chút."