XtGem Forum catalog
Nhớ Mãi Không Quên

Nhớ Mãi Không Quên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325221

Bình chọn: 9.00/10/522 lượt.

hương án, anh xảy ra chuyện, vậy phương án kia...

Thạch Lỗi biết rõ hắn đang lo lắng cái gì: "Đừng

lo lắng, là Đằng Đạt trúng thầu. Chúng tớ ở bệnh viện cũng không đến đó, nghe

nói Tần Vũ Dương thắng rất đẹp."


Cố Mặc Hàm mặt sắc mặt ngưng trọng: "Đầu

đá, cậu gọi cái tên chọn phương án trúng thầu tới đây còn có, đỡ tớ dậy."
Trong giọng nói lộ ra sự kiên định không cho cự tuyệt.

"Bây

giờ sao? Vậy thì cậu không cần lo lắng cho công ty, tên đó tớ cũng nhìn qua

rồi, tạm thời sẽ không có vấn đề gì đâu."
Thạch Lỗi không hiểu hỏi.

"Bây

giờ, nhanh lên! Đông tới đây, đỡ tớ lên."
Cố Mặc Hàm sốt ruột nói.

Năm người cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể làm theo. Thạch

Lỗi đi gọi điện cho người chọn phương án, Doãn Đông Tuân cùng Mạc Sính Dã một

bên trái một bên phải từ từ đỡ Cố Mặc Hàm dậy, rất nhanh Văn Hiên nâng chỗ dựa

trên giường lên, sau lưng Cố Mặc Hàm bỏ một cái gối. Lúc này, Lý Thanh Viễn

rảnh rỗi không biết từ đâu mà đem ra một tờ báo, chỉ vào bìa thần bí nói với Cố

Mặc Hàm: "Hàm

Tử, cậu xem, cái này có phải là cậu và Triệu gì đó không?"


Cố Mặc Hàm nhìn lướt qua bức hình trên báo cùng tựa

đề, híp đôi mắt hoa đào đẹp lại: Triệu Tịch Vũ, tôi đúng thật đã xem nhẹ cô,

cũng dám tính kế trên đầu tôi, nếu như tôi cứ như vậy bỏ qua cô, thật đúng là

có lỗi với sự hao tâm tổn trí của cô mà!

Lý Thanh Viễn bị sự giận dữ trên người của Cố Mặc Hàm

tản mát ra mà nén xuống, vẻ mặt chán ngắt cười nịnh: "Hì hì,

tớ hay tùy tiện hỏi một chút thôi, hì hì, cậu đừng nóng giận nha, cậu đang bệnh

nặng, tức giận đối với thân thể không tốt đâu."


Nói xong câu này, còn không sợ chết bỏ thêm câu: "Người

đó cũng nhìn không ra đây là cậu và cô ta đâu!"


Buổi nói chuyện của Lý Thanh Viễn thành công chiếm

được bấy nhiêu sự khinh khỉnh của mọi người. Cậu ta tiện tay đem tờ báo ném lên

ghế sofa, như tờ báo kia dường như rất nóng vậy.

"Cầm

tờ báo đưa tớ xem một chút."
Cố

Mặc Hàm chậm rãi mở miệng.

Lý Thanh Viễn vội vàng hấp tấp đưa qua.

Cố Mặc Hàm xem một lần lại nhìn một chút ngày của tờ

báo, lúc này Thạch Lỗi cũng đem tập phương án đưa cho anh.

Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua thủy tinh chiếu vào phòng

bệnh sạch sẽ, chiếu vào trên mặt tái nhợt không có huyết sắc của Cố Mặc Hàm,

anh miết đôi môi đẹp. Anh không biết Tần Vũ Dương không đợi được anh mà khi

thấy cái tin này có tâm tình gì, cô lại mang loại tâm tình gì khi tự mình dựa

theo suy nghĩ của anh mà hoàn thành phương án kia. Lòng của Cố Mặc Hàm lại bắt

đầu dâng lên nỗi đau. Mới đầu chỉ là một chút, về sau, từng chút đau đớn tích

tụ thành kinh đào hãi lãng cuốn trôi tất cả trái tim.

Năm người nhìn Cố Mặc Hàm nhíu chặt mi, anh nhìn tôi,

tôi nhìn anh, cũng không biết đây là tình huống gì. Chẳng lẽ cái phương án này

rất kém cỏi?

Đột nhiên cửa phòng bệnh được mở ra, mọi người ngẩng

đầu, là Cố Mặc Thần.

"Hàm

Tử tỉnh, làm sao lại yên tĩnh như vậy?"
Cố Mặc Thần bỏ trái cây và thức ăn đã mua trong tay

xuống.

Vẻ mặt của Cố Mặc Hàm khôi phục lại bình thường, nhếch

khóe miệng cười: "Không

có chuyện gì, anh à, bọn họ sợ ồn ào đến em."


Năm người rối rít phụ họa.

Cố Mặc Thần tự tiếu phi tiếu xem bọn họ, sau đó mở

miệng:"Nếu

đã tỉnh, liền gọi bác sĩ đến xem một chút."
Nói

xong nhấn đèn gọi trên đầu giường.

Không lâu lắm, vài chuyên gia cùng một đám y tá tầng

tầng lớp lớp gõ cửa đi vào. Sau khi trải qua hơn 10 phút kiểm tra, một gã bác

sĩ hơn năm mươi tuổi nói: "Rốt

cuộc cũng là thanh niên, căn bản là tốt rồi, khôi phục cũng không tệ lắm, chú ý

dinh dưỡng, phải chăm sóc tốt vào."


Chuyên gia ra khỏi phòng thì mỗi người về phòng mình,

chỉ lưu lại y tá đang nhốn nháo: "Ôi, một phòng toàn các

anh đẹp trai! Cái anh mặc áo bloule trắng kia có phải là bác sĩ Hà trong truyền

thuyết không? Ngày đó tớ thấy viện trưởng rất khách khí với anh ấy, tớ cho tới

bây giờ chưa thấy qua cái vẻ đó của viện trưởng!"


"Đúng

vậy, không nghĩ tới người đã đẹp trai rồi, gia thế còn tốt như vậy nữa!"


"Người

bệnh nằm ở trên giường kia trông thật đẹp trai, đôi mắt hoa đào của anh ấy, ông

trời ơi, đẹp trai quá đi! Ngày đó tớ nghe được viện trưởng dặn dò y tá trưởng

phải cẩn thận chăm sóc người bệnh này, nghe nói, mấy người này lai lịch cũng

không nhỏ đâu! Vừa có tiền lại vừa có mạo, còn có thế lực nữa, thật sự là bạch

mã giữa bạch mã mà, vương tử giữa vương tử a! Tớ chịu không được rồi!"


"Này,

tớ đột nhiên nhớ tới, bọn họ hình như là một khoảng thời gian trước trên báo có

đăng cái gì mà ‘Sáu vị thiếu gia Phong Hoa’!"


"Đúng

rồi đúng rồi, hình như là bọn họ..."


Các y tá thể hiện đầy đủ lý thuyết "Một phụ nữ

bằng năm trăm con vịt", trong phòng người lại hoàn toàn không biết gì.

Cố Mặc Hàm đem tờ báo cùng tập phương án để qua một

bên dè dặt mở miệng hỏi: "Anh,

trong nhà không biết chuyện em nằm viện chứ?"


Cố Mặc Thần đang ngồi trên ghế bên cạnh giường bệnh

gọt trái táo, không ngẩng đầu: "Tạm thời còn không biết, nếu không

em cho là em còn có th