
Diệp: “Chẳng lẽ nói, đây tất cả đều là chồng cô gạt cô để làm hay sao? Chẳng lẽ ngay cả cô anh ta cũng muốn gạt sao?”
Tô Diệp nghe lời này của Mạnh Vũ Đình, thật ra thì trong lòng đã có ý tưởng, chỉ có điều nhìn bộ dạng hả hê chỉ sợ thiên hạ không loạn của Mạnh Vũ Đình, cô chỉ ung dung thản nhiên nói: “Mạnh tiểu thư, việc giữa vợ chồng chúng tôi, không cần cô phí tâm, cứ tùy tiện”. Nói xong liền muốn đóng cửa.
Mạnh Vũ Đình vội vàng đẩy cửa không để cho cô đóng, bất mãn hỏi: “Chuyện Thạch Lỗi đây là sao? Dù sao cô cũng nên có câu trả lời thỏa đáng chứ?”
Tô Diệp nhíu mày, không hiểu nghiêng đầu hỏi ngược lại: “Mạnh tiểu thư, chẳng lẽ muốn tôi tìm việc làm giúp cha con Thạch Lỗi sao?”
***************************
Khi Tô Diệp về đến nhà, Đỗ Hành xử lý công việc đang trong thư phòng. Anh vốn mang theo nụ cười ôn hòa nhìn về phía Tô Diệp, thế nhưng khi phát hiện vẻ mặt chất vấn của Tô Diệp thì nụ cười ở khóe môi thu lại.
“Vừa trở về?” Đỗ Hành không trực tiếp hỏi Tô Diệp xảy ra chuyện gì, anh chỉ lên tiếng chào hỏi như không có việc gì.
Mặt Tô Diệp kìm nén đến đỏ bừng, trực tiếp đi tới trước mặt Đỗ Hành, tức giận chất vấn: “Có phải anh làm gì Thạch Lỗi hay không?”
Đỗ Hành thả tài liệu trong tay ra, dựa vào trên ghế đệm, hai tay khép lại, cau mày không hiểu hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Tô Diệp không quen nhìn dáng vẻ anh giả vờ tự nhiên như vậy, khinh thường hừ một tiếng: “Anh không phải giả vờ ở chỗ này, trong lòng anh đều rõ ràng hơn ai khác!”
Tô Diệp chạy nhanh dọc theo con đường đi, mệt mỏi thở hồng hộc, lập tức đặt mông ngồi ở trên ghế salon thở, đồng thời tập trung tinh thần nghĩ tới nói chuyện này với Đỗ Hành như thế nào.
Đỗ Hành bình tĩnh đứng dậy, cầm máy ép trái cây bên cạnh lên, lại chọn mấy miếng bưởi, sau khi đóng nắp xong, nhấn cái nút ép nước.
Máy ép trái cây vang lên tiếng ong ong, con ngươi Đỗ Hành khó lường khó hiểu nhìn chằm chằm chất lỏng giữa máy ép trái cây trong suốt chuyển động ầm ầm.
Tô Diệp dựa vào trên ghế salon, dùng ngón tay mềm mại xoa huyệt thái dương, không nhin được khẽ thở dài. Hôm nay cô đã tỉnh táo lại, hiểu tìm Đỗ Hành nói lí lẽ thì cũng không có gì có thể nói, dù sao chuyện này Đỗ Hành không sót bất kỳ nhược điểm nào.
Khi tiếng ầm ầm của máy ép trái cây ngừng lại thì Đỗ Hành thuần thục lấy ra mật ong trong ngăn kéo bên cạnh, sau khi thêm mật ong vào trong nước bưởi, lúc này mới bưng lại đưa cho Tô DIệp.
Tô Diệp nhận lấy, bưng cái ly cẩn thận nhấp một hớp.
Đỗ Hành ngưung mắt nhìn Tô DIệp giống như sóc con ăn hạt dẻ, khẽ cười một tiếng nói: “Không phải vừa rồi em tới tìm anh khởi binh vấn tội hay sao?”
Tô Diệp để ly xuống, đôi mắt mờ mịt giống như ở trong sương mù, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Đúng vậy”
Đỗ Hành Đỗ Hành dừng cười, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ dọc theo bàn đọc sách bằng gỗ lim: “Thật ra thì anh cũng có nghe nói về chuyện cha con nhà họ Thạch, quả thật không dễ dàng”. Anh bình tĩnh nhíu mày: “Chỉ có điều hình như không có quan hệ gì với anh chứ?”
Tô Diệp cũng biết anh sẽ nói như vậy, không chịu được chu môi nói: “Dù sao đều bởi vì anh, bọn họ mới có thể rơi vào loại trình độ này”. Giọng nói của cô có vẻ mất mác và tự trách, trong đôi mắt hiện ra áy náy.
Đỗ Hành có chút không nhìn nổi nữa, sắc mặt nhất thời lạnh xuống: “Hả? Trong lòng em đau cho cậu ta rồi hả?”
Tô Diệp cúi đầu, gật đầu: “Đúng vậy”
Lời này vừa nói ra, trên mặt Đỗ Hành lập tức bao phủ sương lạnh, anh nhìn chằm chằm Tô Diệp chốc lát, cuối cùng cũng hừ một tiếng, cừoi lạnh nói: “Rốt cuộc em muốn anh thế nào? Chẳng lẽ anh còn phải tìm việc làm cho người tình bên ngoài của em?
Tô Diệp chán nản đứng dậy, lắc đầu nói: “Vậy coi như em sai lầm rồi, em không nên tới đây tìm anh”. Nói xong cô xoay người chạy ra ngoài.
Đỗ Hành trầm giọng: “Đứng lại!”
Tô Diệp ngừng bước chân, đưa lưng về phía Đỗ Hành.
Đỗ Hành nắm quyền, buông ra, lúc này mới nói: “Buổi chiều thứ sáu em không có lớp, buổi trưa anh đi đón em”.
Tô Diệp nhún vai một cái, lắc đầu mà nói: “Em thấy hay là thôi đi”.
Đỗ Hành biết trong lòng cô bất mãn, nghe nói như thế thì trong giọng nói liền mang theo đùa cợt: “Thế nào, nghe được người tình cũ của em sống không tốt, ngay cả tâm tình gặp mặt chồng mình cũng không có?”
Tô Diệp quay đầu lại, nghiêm túc nhìn anh nói: “Thật sự không có. Em chỉ muốn nói cho anh biết, cuối tuần này em tới kỳ kinh nguyệt, không có biện pháp ngủ cùng anh”.
Đỗ Hành nghe thế, vẻ mặt vốn còn mang theo đùa cợt và lạnh lùng nhất thời cứng lại ở đó, gần như không dám tin nhìn Tô Diệp.
Tô Diệp khó được nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc này của Đỗ Hành, cuối cùng tâm tình tốt hơn mấy phần, bên môi cô kéo ra một nụ cười dịu dàng, khéo léo săn sóc nói: “Nếu như anh thực sự cần, có thể đi tìm người khác, em không ngại”.
Sau khi lời vừa ra, không khí giống như ngưng kết lại, sau một hồi Đỗ Hành đang nhìn chằm chằm vợ của mình rốt cuộc phá vỡ yên lặng: “Em thực sự nghĩ như vậy?”
Tô Diệp không nhìn Đỗ Hành, giọng nói vẫn buồn bực: “Đó là tự nhiên!”
Đỗ Hành nghe, giận quá hóa cười, đật đầu nói: “Rất tốt rất tốt, hiếm khi th