
nữa, những chuyện tưởng chừng như vô lý thì giờ nói lại được giải thích
vô cùng hợp lý.
Lâm Nha nói không sai, nếu như cô ấy chính
là An An, khi biết anh và An Tiểu Yêu ở bên nhau nên đã ra sức ngăn cản. Hơn nữa vì Tiểu Yêu nên cô đã không nói rõ mọi chuyện ra, còn về Tiểu
Dạ, Long Viêm Dạ chợt nhớ đến chuyện của Tiểu Dạ.
"An An, Tiểu Dạ là con của em sao?"
Trong thâm tâm Long Viêm Dạ vẫn luôn nghĩ là An Tiểu Yêu nhận nuôi Tiểu Dạ,
nếu như Tiểu Dạ là con của Lâm Nha và được Tiểu Yêu nuôi dưỡng thì sẽ
rất hợp lý. Về vấn đề mà Long Viêm Dạ hỏi, Lâm Nha đột nhiên thắc mắc
không hiểu sao Viêm Dạ lại hỏi vậy? Nhưng Lâm Nha lập tức che giấu kinh
ngạc vào trong, cô không thừa nhận và cũng không phủ nhận. (hoang_lien: LVD đại đại ngốc luôn, không nhớ rằng ATY mang thai sao???)
"Anh nghĩ đứa bé Tiểu Yêu nuôi là của ai? !"
Long Viêm Dạ thở dài, anh lại càng cảm thấy áy náy hơn.
"An An, xin lỗi. Lúc đầu thật sự anh không biết đó là em, nếu biết anh sẽ không làm vậy ————"
"Sẽ không đối xử với em như vậy thật sao? Thật ra thì em đã nói là không
sao mà. Mọi chuyện đã qua thì cho qua luôn đi, giờ chỉ vì em quá cô đơn
thôi, anh có thể ở bên em như thế này thì những gì em phải chịu bao năm
qua cũng rất đáng giá ————"
Lâm Nha càng nói càng nhỏ dần, người cũng nhích dần gần bên Long Viêm Dạ. Tất cả mới chỉ là tiết
mục mở màn thôi, để có được điều này Lâm Nha đã phải dồn hết tâm trí vào nó.
Từ mái tóc của Lâm Nha tỏa ra mùi thơm, Long Viêm Dạ
muốn tránh nhưng không có cách nào. Từ giây phút biết Lâm Nha là An An
thì Long Viêm Dạ đã có chút cảm giác với Lâm Nha, ngoài trừ áy náy còn
có chút đau lòng nữa. Lâm Nha đi đến bước đường này đều là do anh làm
hại, nếu bốn năm trước anh không ép cô ấy đến bước đường cùng thì chưa
chắc cô ấy đã phải chịu nỗi cô đơn như bây giờ, lại còn phải ngả vào
lòng một lão già biến thái nữa.
Chỉ cần nghĩ đến những điều
anh làm với Lâm Nha, Long Viêm Dạ thầm mắng chửi chính mình. Lâm Nha đâu phải ngốc nghếch, điều cô muốn đâu chỉ có thế này, Lâm Nha đã hiểu quá
rõ tâm tư của Long Viêm Dạ rồi, cô hơi nhích ra một chút. Lâm Nha lấy lui làm
tiến, hiệu quả thấy ngay lập tức, Long Viêm Dạ suy nghĩ một chút rồi chủ động ngồi dịch gần Lâm Nha hơn một chút. Long Viêm Dạ hơi đau lòng,
trong thâm tâm vẫn cho rằng Lâm Nha là An An, cô đã vì anh mà sinh đứa
bé ra.
"An An, nếu em
không cần lời xin lỗi của anh thì anh sẽ không nói nữa. Nhưng anh hi
vọng em cho anh một cơ hội để bù đắp lại, chì cần em mở lời, cái gì anh
cũng đồng ý hết."
"Anh nói có thật không?"
Lâm Nha nhẹ nhàng hỏi, giọng nói của cô lọt vào tai Long Viêm Dạ thì như
đang làm nũng, hơi thở ấm áp của cô làm cho Long Viêm Dạ khẽ rùng mình.
Long Viêm Dạ thật lòng muốn bù đắp nên trước câu hỏi của Lâm Nha, anh
không nghĩ ngợi gì liền gật đầu một cái.
"Nói đi, chỉ cần em nói, anh nhất định sẽ đồng ý."
"Vậy thì tốt, em muốn chúng ta thân mật một lần nữa, chỉ một lần thôi ————"
Giọng nói nhẹ nhàng của Lâm Nha nói ra những lời này giống như một trái bom
nổ tung giữa hồ vậy. Long Viêm Dạ đang ngồi trên ghế cũng phải đứng bật
dậy, anh không ngờ Lâm Nha lại đưa ra yêu cầu này với anh. Long Viêm Dạ
rất khó xử, trong đầu lập tức xuất hiện ý muốn phản đối yêu cầu này.
"Không được ————"
"Vậy sao vừa rồi anh còn nói, cái gì mà chỉ cần em nói ra anh cũng đồng ý? !"
Lâm Nha cong môi lên, ánh mắt đầy uất ức. Quả nhiên chỉ nói thôi không đủ,
xem ra cô cần phải thêm chất xúc tác vào nữa. Tay Lâm Nha nhè nhẹ đặt
lên vai Long Viêm Dạ, ánh mắt dụ tình nhưng chứa đựng chút ấm ức.
"Thật ra thì em biết anh đang lo lắng điều gì. Em cũng không muốn làm tổn
thương Tiểu Yêu đâu, nhưng mọi chuyện đến hôm nay sẽ kết thúc, chẳng lẽ
anh vẫn từ chối lời đề nghị của em sao? Em chỉ xin anh đêm nay thôi, còn những cái khác đều không quan trọng, em sẽ không nói cho Tiểu Yêu biết, và sẽ không dây dưa với anh nữa. Nếu em muốn quấn lấy anh thì cũng đâu
phải chờ đến tận hôm nay, đúng không nào? Em đều nghĩ cho anh, cũng hi
vọng anh có thể nghĩ cho em một chút, em đã cô đơn quá lâu rồi, chỉ muốn có một chút hơi ấm thôi, chẳng lẽ yêu cầu nhỏ này của em anh cũng không thể thỏa mãn em sao?"
Lâm Nha giả bộ đáng thương,
khép mắt lại, nhìn cô lúc này rất động lòng người. Đôi tay Lâm Nha trên
vai Long Viêm Dạ bắt đầu di chuyển, giống như vuốt ve, cũng giống như
năn nỉ khiến Long Viêm Dạ có chút dao động.
Lâm Nha nói
không sai, cô ấy đã quá cô đơn. Nhưng hơi ấm của anh không thể cho ai
nữa, nếu làm như vậy mà để An Tiểu Yêu biết được thì cô ấy sẽ nghĩ mình
là loại người gì đây? Nhưng anh đã mất công tìm kiếm An An rất lâu, giờ
gặp lại cảm thấy áy náy và đau lòng, cô ấy trở nên thế này là do anh gây ra.
Tất cả cảm xúc đan xen vào nhau, bao quanh lấy Long
Viêm Dạ làm anh không thể mở miệng để từ chối yêu cầu của Lâm Nha. Lâm
Nha thấy Long Viêm Dạ bắt đầu dao động, trong lòng cảm thấy vui sướng,
chì cần thêm một bước, một bước nữa thôi thì cô sẽ thành công. Lâm Nha
quyết định rèn sắt lúc còn nóng nên cả người dựa vào Long Viê