
sắc bén như vậy, em hẳn nên sống như một công chúa mới phải chứ?"
Sống như một công chúa? Cô có thể sao? Từ khi người mẹ thương yêu cô như bảo bối qua đời, cô giống như một chiếc lá lục bình, nếu không cố gắng sẽ
bị người khác thổi một cái bay đi. (ta k rõ cv đoạn này nên ai hiểu thi
báo ta để ta sửa nghen)
Hàn Thủy rũ xuống đôi lông mi dài cong vút, "Anh thấy lần kết thân này thế nào?"
"Vốn tôi nghĩ, nếu như là một cô gái xấu xí tôi tuyệt đối sẽ chạy trốn,
không nghĩ tới em lại là một đại mĩ nhân, ngược lại là tôi được chiếm
tiện nghi rồi." Tư Khấu Ngọc rất vừa lòng với lần xem mắt này, anh đã
gặp vô số danh môn thục nữ nhưng không ai có vẻ đẹp như cô gái trước mắt này, thật sự khơi lên lòng hứng thú của anh.
Rõ ràng là một cô
gái chưa đến hai mươi tuổi, lại cố ý ăn mặc như một người trưởng thành,
rõ ràng có vẻ ngọt ngào, lại cố giả dạng lạnh lùng, anh thừa nhận, cô
gái này khiến anh có dục vọng muốn chinh phục.
Về phần muốn chinh phục cái gì, dĩ nhiên là bao gồm cả thân thể lẫn tâm hồn, Tư Khấu Ngọc
chưa bao giờ coi mình là quân tử hay Liễu Hạ Huệ.
"Nói như vậy, anh không phản đối?" Hàn Thủy nâng mắt lên, khôi phục giọng điệu lạnh như băng.
"Tại sao tôi muốn phản đối? Chẳng lẽ tiểu thư Hàn Thủy chướng mắt tôi?"
"Hàn thị là một đại phiền toái, anh có tiền, có quyền, có địa vị, sao phải lao vào vũng bùn này?"
"Vậy nếu như nói Hàn thị muốn trèo cao thì sao?" Hàn Thủy dừng lại, rốt cuộc ngẩng lên nhìn thẳng vào người đàn ông trước
mặt, cô không thể không thừa nhận, người này thuộc loại hình có sức
quyến rũ càng nhìn càng muốn xem kĩ hơn, đặc biệt là cặp mắt kia, tràn
đầy ánh sáng lấp lánh, nhìn không thấu.
Chẳng lẽ anh ta thật chỉ là một công tử phóng đãng sao? Hay chỉ là vẻ ngoài anh ta dùng để bảo vệ chính mình?
"Nói vậy là có ý gì?" Khi nào thì Hàn thị lại lưu lạc đến mức phải dùng đến thủ đoạn cầu thân ghê tởm này?
"Hàn thị bây giờ đã không còn như xưa, dưới trướng sản nghiệp dần dần biến
chất, không hề được sang tân, dần dần suy sụp là chắc chắn, cho nên mới
cần đến việc kết thân."
Mặt Hàn Thủy thay đổi liên tục, chỉ thời
gian mấy năm, rốt cuộc là sản nghiệp thật lạc hậu hay là có nguyên do
khác? Cô không tin là lí do trước, khẳng định là Cam Chi Ngư đã áp dụng
hành động gì đó, thậm chí có thể là ông ta đã chuyển gì đó của tập đoàn
đi, cô mới trở về được mấy ngày, căn bản chưa kịp thăm dò tình huống.
Cam Chi Ngư rất thông minh, cho dù không có cổ phần, nhưng ông ta là một
thương nhân thông minh, khẳng định biết làm thế nào để có lợi cho mình
nhất.
Nhưng lần cầu thân này cô cũng chưa nhìn ra được mục đích của ông ta.
"Nếu kết thân, anh có thể được lợi gì, Hàn thị được lợi gì?" Đây mới là mấu chốt không phải sao?
Không chút hoang mang, quả nhiên không phải một cô gái bình thường.
Trong mắt Tư Khấu Ngọc dày đặc hứng thú, anh chậm rãi nói: "Hàn thị sẽ có
được tài lực ủng hộ của Tư Khấu gia, mà tôi sẽ có được một người vợ, còn có thêm một phần cổ phần trong Hàn thị."
Hàn Thủy hừ một tiếng,
Cam Chi Ngư lại dám làm ra chuyện như vậy, không biết đơn thuần là vì
Hàn thị hay là vì muốn che dấu bí mật gì khác.
"Hàn thị sẽ không
đổi chủ, cũng sẽ không đổi họ." Đây là cô muốn nói cho người đàn ông
trước mắt, vĩnh viễn không nên hy vọng vào những thứ không phải của
mình.
"Tôi thật đau lòng khi em nghĩ về tôi xấu như vậy." Tư Khấu Ngọc ra vẻ đau lòng nhưng giọng điệu thì cợt nhả, nhìn qua tuyệt không
một chút đúng đắn.
Hàn Thủy nhịn xuống xúc động muốn đánh người, yên lặng uống trà.
"Nếu như tôi đoán không lầm, em thật sự rất thích người đàn ông kia phải không?"
Hàn Thủy thiếu chút nữa phun ra ngụm trà đang uống, cô kinh ngạc ngẩng đầu
nhìn người đàn ông có chút cà lơ phất phơ trước mắt, càng khẳng định anh ta không đơn giản như vẻ bề ngoài.
"Chẳng lẽ tôi đoán sai?" Tư Khấu Ngọc một tay chống cằm, nhìn chằm chằm Hàn Thủy mà phóng điện.
Mặt Hàn Thủy không hiểu sao có chút nóng lên, cô giả vờ ho khan vài tiếng,
"Tôi không biết rằng đàn ông như anh cũng thích bát quái như vậy."
Thật không có ý tốt cười một cái, Tư Khấu Ngọc lại cười ha ha, anh cười thật sáng sủa, không chút kiêng nể, dù kiêu ngạo cũng không làm cho người ta chán ghét.
Hàn Thủy nhếch miệng, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng thấy ai cười đến sảng khoái như vậy, lòng không khỏi an tĩnh lại.
Thời gian kế tiếp, hai người thực ăn ý mà im lặng thưởng thức bữa tối,
Tư Khấu Ngọc cũng không làm phiền cô, có lẽ là cho cô một cơ hội suy
nghĩ lại.
Cho đến lúc đưa Hàn Thủy đến cổng lớn biệt thự nhà họ Hàn.
"Gả cho tôi không tốt sao? Ít nhất bộ dáng tôi cũng rất tuấn tú lịch sự
không phải sao?" Tư Khấu Ngọc đứng trước mặt cô, khiến Hàn Thủy lần đầu
tiên ý thức được, người này không chỉ là một người qua đường Giáp, anh
ta rất kiêu ngạo, rất phong lưu, và cũng rất nguy hiểm.
"À ừ." Hàn Thủy nhún nhún vai, biểu đạt mơ hồ.
"Hiện tại cái em cần không phải là một đồng minh sao?" Bị chọt trúng tử huyệt khiến Hàn Thủy trầm mặc.
"Hàn Thủy." Mặt của anh đột nhiên phóng đại ở trước mặt cô khiến Hàn Thủy sợ tới