
thất vọng, cảm giác bị vứt
bỏ và bi thương làm tim cô đau thắt, tay không tự chủ nắm thành quyền.
Đoàn luật sư trang nghiêm tuyên đọc di chúc, tuyên bố Hàn gia sẽ do Cam Chi Ngư cùng các luật sư trong đoàn xử lí hết thảy công việc hàng ngày, toàn bộ tài sản do Hàn Thủy kế thừa, chờ sau khi cô trưởng thành sẽ thu hồi lại quyền lợi.
Tất cả bỗng nhiên im lặng, nói cách khác, Cam Chi Ngư cũng chỉ là người làm công cho Hàn Thủy.
"Được, được, được, tôi đã nuôi được một đứa con gái thật tốt!" Sắc mặt
Cam Chi Ngư đại biến, năm đó khi ông ta còn trẻ, vì ham muốn tài sản nhà họ Hàn nên mới đến ở rể, khiến cho chính người phụ nữ ông yêu cùng con
gái lại thành người thứ ba, nay người vợ họ Hàn kia tuy bệnh qua đời,
vốn tưởng sẽ có được cuộc sống an nhàn, ai ngờ lại bị một đứa con gái
ruột khác chặt đứt con đường phía trước.
Tâm Hàn Thủy như bị đâm một nhát, nhưng đau xót cùng phản bội đã làm cho cô sớm trưởng
thành, trên mặt cô vẫn như cũ mang theo ba phần mỉm cười, bảy phần ngạo
nghễ, "Ba, nếu ba nguyện ý, con vẫn sẽ là đứa con gái ngoan của ba."
Vẻ mặt kia dừng ở trong mắt của Cam Chi Ngư, lại cực kỳ giống với người vợ đã khuất của ông ta, ngực ông ta nhói đau, nói không ra lời, ngón
tay run rẩy chỉ vào Hàn Thủy rồi ngã xuống đất ngất đi. Cam Thiến San
kinh hoảng chạy lại đỡ ông ta, trong mắt lộ ra ác độc cùng lửa giận
dường như muốn đốt cháy Hàn Thủy, "Mày là đồ độc ác, dám đối xử với ba
như vậy, mày sẽ phải xuống địa ngục, Hàn Thủy!"
Hàn Thủy
giật giật quần áo, nhịn xuống hành động muốn tiến lên đỡ Cam Chi Ngư,
khóe miệng gợi lên chút cười lạnh,"Nếu thật sự có một ngày như vậy, nếu
thật sự có địa ngục, tôi nhất định sẽ kéo các người đi cùng, yên tâm
đi."
Ánh đèn không ngừng lóe lên, từ nay về sau, Hàn Thủy nổi danh cao ngạo, tâm địa ác độc.
Mà tất cả bây giờ mới chỉ bắt đầu thôi.
Ngồi trên máy bay
xuất phát từ Luân Đôn, Hàn Thủy ôm một đống văn kiện, mệt mỏi tựa vào
ghế, trong lòng thầm nghĩ, lần này khó có được Cam Chi Ngư chủ động kêu
cô về, không biết là có chuyện gì?
Dù cha con có quan hệ
huyết thống, so ra cũng không bằng tiền tài và địa vị, Hàn Thủy không
chút do dự tin tưởng, nếu không phải cô được chỉ định là người thừa kế
duy nhất của nhà họ Hàn, có lẽ Cam Chi Ngư đã sớm quên ông ta còn có một đứa con gái là cô.
Nghĩ đến còn lâu máy bay mới hạ cánh, cô lại thức suốt hai đêm, Hàn Thủy rất nhanh ngủ thiếp đi.
Những cơn ác mộng quen thuộc lại mò tới, cảnh tượng khắp nơi đều là màu trắng của nhà họ Hàn năm ấy, hai bàn tay tái nhợt của mẹ xoa tóc cô,
cúi đầu thở dài, ánh mắt lạnh nhạt của người cha, ánh mắt tràn ngập ghen ghét và ác ý của mẹ con Cam Thiến San, chúng tựa như những cây bèo rậm
rạp nhưng mềm dẻo dai dẳng quấn lấy cô, làm cho cô hít thở không thông,
không thoát ra được.
"Mẹ....." Cô cảm thấy có chất lỏng ướt
át âm ấm chảy ra từ khóe mắt, có thứ gì đó mềm nhẹ xẹt qua mặt mình, xúc cảm giống như đôi tay yêu thương của mẹ, khiến cho tâm cô bình yên trở
lại.
Giấc ngủ này, nửa đoạn trước ngủ rất mệt nhưng đoạn sau lại rất an ổn.
Hàn Thủy chậm rãi mở mắt ra, vươn tay duỗi người, lại cảm giác được có người đang nhìn cô chăm chú.
Hơi nghiêng đầu, chỉ thấy chỗ ngồi bên cạnh vốn là của một phu nhân giờ lại biến thành một người đàn ông, mà người đàn ông kia cũng không lảng
tránh ánh mắt dò xét của cô, thấy cô quay đầu ngược lại có vẻ hưng trí,
ngang nhiên, ánh mắt trắng trợn lộ ra thưởng thức của một người đàn ông
đối với một người phụ nữ.
Hàn Thủy đã quen với những loại
ánh mắt ái mộ như vậy nên cũng không để trong lòng, chỉ nhíu mày quay
đầu đi, tựa hồ nếu nhìn người đàn ông này nhiều hơn nữa sẽ làm hỏng tâm
trạng tốt khi vừa tỉnh ngủ của cô.
"Tiểu thư, có thể cho tôi biết tên cô được không?" Người đàn ông đối với thái độ ngạo mạn, vô lễ
của cô cũng không cảm thấy tức giận, ngược lại càng thêm hứng trí bừng
bừng.
"Không được." Qua hồi lâu, Hàn Thủy mới tựa như vô
cùng nhẫn nại trả lời, cô cúi đầu lật xem các loại văn kiện, rời nhà ba
năm nhưng cô chưa từng buông tha cho việc tham dự vào các quyết định
sách lược cao cấp của nhà họ Hàn, so với bất kì kẻ nào cô đều phải cố
gắng, đều phải ẩn nhẫn, chỉ hy vọng chính mình mau mau trưởng thành, mau mau cường đại lên.
Vậy tất cả là muốn cho người cha kia
xem, để cho mẹ cô trên thiên đường an tâm nghỉ ngơi hay là suy nghĩ cho
chính bản thân mình? Cô cũng không rõ, cô chỉ biết rằng, nếu như cô vứt
bỏ những thứ này, cô sẽ điên mất, cuộc sống của cô sẽ không còn bất kì ý nghĩa gì nữa.
Hàn thị cho cô sinh mệnh, cô sẽ đưa Hàn thị
lên đỉnh cao mà không để cho người khác cướp đi, cho dù người đó có là
cha cô đi chăng nữa.
Mà người đàn ông bên cạnh bị cự tuyệt
nhưng vẫn không buông tha, anh ta cúi đầu cười, âm thanh lại vô cùng từ
tính, dễ nghe, "Có ai đã từng nói với cô rằng cô rất đẹp chưa?"
Bàn tay Hàn Thủy đang lật văn kiện dừng lại một chút, quay đầu nhìn
người đàn ông vô lễ cuồng vọng, cố gắng kiềm chế tức giận, "Tiên sinh,
đã có ai nói với anh rằng anh rất đáng ghét chưa?"
Nếu có ai hỏi Hàn Thủy