
ghét nhất cái gì, cô có thể không do dự trả lời, một là
Cam Thiến San, hai là những người nịnh nọt vẻ đẹp của cô.
Tuy rằng Cam Thiến San không có khuôn mặt xinh đẹp như Hàn Thủy nhưng
lại thắng ở vẻ thanh tú văn nhã. Lòng dạ ? Người khác bao giờ cũng chỉ
nhìn mặt ngoài, mà dù Hàn Thủy cô có cố gắng thế nào đi nữa thì vẫn luôn bị chụp cho cái mũ "Bình hoa", thậm chí còn có cả biệt hiệu "Xà mĩ
nhân".
Cô cố gắng như thế vậy mà vẫn luôn thua Cam Thiến San một chút, vậy bảo cô làm sao thích mấy lời nịnh hót này ?
Ở phương diện này, cô vẫn thấy may mắn mình lớn lên giống mẹ, nhưng
đáng tiếc, vẻ ngoài quá xuất sắc đôi khi cũng không phải là tốt.
Người đàn ông cười ha ha, giống như bị Hàn Thủy châm chọc cũng là một
việc rất vui vẻ, Hàn Thủy liếc trắng mắt, mới phát hiện người đàn ông
này xác thực rất kiêu ngạo.
Anh ta có dáng người tiêu chuẩn, cho dù ngồi vẫn có thể nhìn ra hai chân thẳng tắp thon dài, một thân
làn da lúa mì, dáng vẻ khỏe khoắn, đầy sức sống, lông mày rậm, cặp mắt
hữu thần sáng ngời, mũi cao thẳng, đôi môi không dày không mỏng, tóc hơi xoăn tự nhiên.
Nhìn bề ngoài mà nói, diện mạo người đàn ông này có thể được coi là đoan chính, tuy nhiên trên người anh ta lại có
một loại phong thái không kiềm chế được, nhìn qua thì thanh thản, lại
tản ra hơi thở tôn quý khiến người khác không thể không chú ý, chờ đến
lúc Hàn Thủy ý thức được điểm đó, cô phát hiện mình đã nhìn anh ta rất
lâu.
Người đàn ông nhìn bộ dáng sững sỡ, trầm tư có phần
đáng yêu của cô, khóe miệng hơi cong lên, lộ ra hàm răng trắng như
tuyết, "Sao, dáng dấp tôi không tệ đúng không?" Miệng có chút ngả ngớn.
Hàn Thủy như tỉnh lại từ trong mộng, giật giật khóe miệng, quyết định
không để ý tới lời nói của anh ta, cô quay đầu ngồi đoan chính lại, bắt
đầu nghiêm túc đọc các loại văn kiện, trực giác mách bảo, người này
không giống với vẻ bề ngoài dễ dàng thân cận của anh ta, anh ta mang đến cảm giác giống như một con báo đang ẩn nhẫn chờ con mồi sa bẫy, cô
không phải không chọc nổi, mà là không muốn chọc vào.
Người đàn ông thấy cô tỏ ra một bộ dáng người lạ chớ gần, cũng thấy không thú vị, cuối cùng im lặng một hồi.
Hàn Thủy không khỏi thở phào nhẹ nhõm, những năm gần đây cô luôn thận
trọng từ lời nói đến việc làm, cho dù ở nước ngoài, cũng không dám kết
giao bạn bè lung tung hay làm ra chuyện gì quá giới hạn, tất cả đều dựa
theo tiêu chí của người thừa kế nhà họ Hàn mà làm, chỉ sợ gây ra chuyện
gì xấu, khiến cho đám tay chân của ba cô hay mẹ con Cam Thiến San bắt
được nhược điểm.
Hàn Thủy yên tâm quá sớm, người đàn ông bên cạnh thấy cô không để ý tới mình, bắt đầu không an phận đi đùa giỡn với mấy cô tiếp viên hàng không xinh đẹp, một hồi muốn cà phê, một lúc lại
muốn nước trái cây, không ngừng nói chuyện cười đùa cùng cô tiếp viên
hàng không kia, mà cô tiếp viên hàng không kia thấy bộ dáng anh ta đẹp
trai, lại diện tây trang giày da, cũng nửa ngượng ngùng, nửa quyến rũ
tiếp nhận sự tán tỉnh của anh ta. Bọn họ nói chuyện vui vẻ lại khiến Hàn Thủy khó chịu, cô ấn ấn mi tâm, dứt khoát khép tập văn kiện lại, tính
toán muốn tránh xa những con người ồn ào này.
"Xin nhường đường một chút." Cô nhẫn nại nói chuyện với người đàn ông.
Người đàn ông cũng không nhìn cô, tự động thu hai chân vào bên trong một chút, chừa ra một lối nhỏ cho Hàn Thủy đi qua.
Hàn Thủy cẩn thận đi qua nhưng không ngờ đột nhiên bị cái gì ngáng chân, thân thể mất cân bằng, khiến cô ngã về phía sau.
"A!" Hàn Thủy hét chói tai, mẫn cảm cảm giác được có một đôi tay đang
đặt ở trên mông mình, Hàn Thủy không nghĩ đến anh ta lại dám làm vậy,
bởi vì hàm xúc đùa giỡn của hai bàn tay này rất rõ ràng, thậm chí cô còn cảm nhận được nó đang bóp mông cô.
Dù Hàn Thủy luôn tỏ ra
như một người lão luyện giỏi giang nhưng thủy chung vẫn chỉ là một cô
gái mới trưởng thành, gặp tình huống này cũng không tránh được bị làm
cho thất kinh, cô giãy giụa thân thể, muốn vứt bỏ cái tay ghê tởm kia,
lại không ngờ đôi tay kia rất kịp thời thu về, khiến cô mất thăng bằng
rơi vào lồng ngực người đàn ông sau lưng, mà ngang hông lại có thêm một
bàn tay vững vàng ôm lấy.
Hàn Thủy vừa thẹn vừa giận muốn đứng lên nhưng không ngờ lại bị bàn tay quanh hông ôm chặt gắt gao.
"Có co dãn, tôi thích". Người đàn ông dường như thỏa mãn thở dài.
Hàn Thủy nghe vậy thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, từ nhỏ đến lớn, cô
chưa bao giờ bị đùa giỡn trắng trợn như thế. Người đàn ông này thật đáng giận.
"Xem đi, tôi đã cứu em hai lần, em tính trả ơn tôi
thế nào đây?" Anh cúi đầu thì thầm bên tai cô, âm thanh đầy từ tính, như ẩn như lộ ra tiếng cười sung sướng, hơi thở ấm áp trêu chọc Hàn Thủy
khiến hai bên tai cô đều đỏ lên, mà cô tiếp viên hàng không xinh đẹp kia đã sớm ngây người, cho đến lúc có hành khách gọi, cô ta mới không cam
lòng trừng mắt nhìn Hàn Thủy, tức giận bỏ đi.
"Buông ra." Hàn Thủy nghiến răng nghiến lợi dùng sức kéo tay người đàn ông ra nhưng làm thế nào cũng không thành công.
"Tiểu mỹ nhân, em dám nói không phải em làm thế để gây sự chú ý của tôi sao?" Giọng điệ