Nhật Ký Mang Thai Khi 17

Nhật Ký Mang Thai Khi 17

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323331

Bình chọn: 7.00/10/333 lượt.

êm một tin chấn động mới: Min Min lớp 11B10 có chửa hoang. Chỉ cần

chưa rõ mặt mũi cha đứa bé là thiên hạ sẽ thêm chữ “hoang” vào sau chữ

“chửa” như thêm phần kịch tính và khiến cho sự kiện có nhiều thứ để bàn

ra bàn vô. Thứ khiến tôi lo sợ tiếp theo là nếu ban giám hiệu trường

biết thì không khéo tôi phải nghỉ học giống Tường Vi.

“Ai ngờ đâu bọn mình lại bị quay lén chứ. Mấy thằng này chơi ác thật!

Min Min, tớ xin lỗi vì đã hét lên câu bồ mang thai. Nếu tớ không nói thì mọi việc đã không tệ đến thế này...”

Nhìn dáng vẻ hối hận và nghe tiếng thút thít của Thuý Nga thì tôi chỉ

còn biết giấu âm thanh thở dài buồn bã vào lòng. Suy cho cùng, đây là sự cố ngoài ý muốn không phải do nó cố ý.

“Thôi nín đi, chúng ta sẽ cố gắng tìm cách.” – Tôi an ủi.

Thuý Nga ngước đôi mắt long lanh nước lên hỏi: “Bồ không giận tớ hả?”

“Chuyện đã ra nông nỗi này rồi có trách có giận cũng thế thôi. Việc cần

làm bây giờ là phải nghĩ cách đối phó nếu tin đồn bị lan truyền.”

Thuý Nga nấc lên liên hồi đồng thời ôm lấy tôi và không ngừng nói xin

lỗi. Vừa vỗ về con bạn thân mau nước mắt, tôi vừa nghĩ đến việc làm sao

ngày mai đến trường đây?...

Về đến nhà với tâm trạng rối bời, tôi chợt thấy Chan Chan đang đứng nói

chuyện với Thu Cúc ngay trước cổng. Nhắc mới nhớ, suýt tôi quên chuyện

của cô bé mười bốn tuổi này rồi. Thấy tôi từ xa đi lại, Thu Cúc cười

tươi và hớn hở gọi: “A, chị Min Min về kìa!”

“Sao đằng ấy về trễ vậy? Kẹt xe buýt hả?” – Tên Chan Chan quay qua hỏi.

“Không, bận ở lại trực lớp.” – Tôi nói dối rồi nhìn sang Thu Cúc – “Em

đến có chuyện gì sao? Mà cha em thế nào? Qua về ổng có đánh em nữa

không?”

Thu Cúc lắc đầu, trông nụ cười vui vẻ ấy thì tôi nghĩ là chuyện không quá tệ.

“Dạ, chiều qua về cha mắng em vài câu rồi bỏ vô buồng ngủ. Sáng em dậy

nghe mẹ nói cha có mối làm ăn mới nên đi với mấy chú hàng xóm từ lúc

sớm. Thế là em khoẻ.”

“Lỡ hôm nay cha em về rồi đánh mắng em tiếp thì sao?”

“Hổng có đâu ạ. Cha em mà đi mần ăn cũng phải một tuần mới về. Tại mấy

hôm trước không kiếm được nhiêu tiền nên cha em nóng nảy đánh vợ con thế thôi. Chứ nếu có mối làm ăn mới và có tiền thì ông bình thường hà.”

“Ừm, vậy chị hy vọng kỳ này cha em trúng lớn để ổng cho nhà cửa êm ấm.”

“Hì, dạ em cũng mong vậy. Em đến báo anh chị biết tình hình của em để

khỏi lo lắng. Chị nhớ nói lại với chị Hoà Trâm và chị Hồng Anh hộ em

nhé. Hai chỉ quan tâm em hết sức.”

Tôi gật đầu. Dõi theo bóng dáng nhỏ nhắn của Thu Cúc đi xa dần, lòng tôi nhẹ hẳn. Chí ít, một mối lo cũng đã được tháo gỡ. Hy vọng sắp tới, con

bé sẽ ổn. Vấn đề còn lại là chuyện của bản thân tôi. Và đáng tiếc ở chỗ, nó không hề đơn giản chút nào. Giải quyết khó khăn đây.

“Đằng ấy có chuyện gì hay sao mà nãy giờ thẫn thờ thế?”

Tôi quay qua nhìn Chan Chan. Cậu ta cũng nhìn tôi không chớp mắt. Tôi

đang tự hỏi có nên cho tên cool boy biết về việc mấy ngày tới tôi sẽ đối diện với vô số điều kinh khủng không.

“Không có gì, bận suy nghĩ vài chuyện thôi.”

Tôi bỏ đi vào trong. Cuối cùng thì tôi vẫn giấu Chan Chan. Thiết nghĩ,

có lẽ khoan cho cậu ta biết tin chấn động kia. Dẫu sao, bớt đi một người lo lắng cũng đỡ hơn nhiều. Tóm tắt chương 44: Chỉ vì Thuý Nga vô tình

nói lớn trong nhà vệ sinh về việc Min Min mang thai khiến cả lớp 11B10 đều phát

hiện ra bí mật động trời của Min Min. Tiếp theo đó, cô bé "nhất quỷ nhì

ma" này sẽ phải đối mặt với điều tồi tệ này ra sao đây? Còn Chan Chan, cậu

ấy sẽ làm gì? Trốn tránh như Chí Hùng trước đây hay là...

Ngày 10 tháng 04. Xung đột.

Hầu như suốt đêm tôi thao thức chẳng yên. Mãi

hơn một giờ sáng tôi mới chợp mắt. Sáng dậy sớm đi học mà tôi chẳng hề cảm thấy

buồn ngủ chút nào. Tâm trạng hồi hộp đến mức căng thẳng khiến tôi không còn bận

tâm về việc gì khác. Từ lúc ngồi dùng bữa cho đến khi ra khỏi nhà đón xe buýt,

tôi nghĩ đủ thứ chuyện có thể diễn ra khi mình xuất hiện ở trường. Lòng cứ ngổn

ngang rối bời đến nỗi tự dưng tôi buồn đi vệ sinh. Hễ xe buýt chạy gần đến

trường là tim đập liên hồi, đầu óc tôi căng ra. Chưa bao giờ tôi rơi vào tình

cảnh khổ sở đến vậy. Dẫu sao thì tôi vẫn phải có mặt ở trường như mọi khi.

Trước mắt tôi chưa thể trốn học được... Đưa mắt quan sát tới lui một hồi, tôi

chậm chạp đi vào trong sân trường. Một bước. Hai bước. Ba bước. Tôi nhẩm tính

số bước của đôi chân mình đồng thời nhìn qua hai bên. Những học sinh khác vẫn

nói chuyện rôm rả, không ai chú ý gì đến tôi hết. Điều đó khiến tôi hơi bất ngờ

lẫn ngạc nhiên. Lý nào chưa có tin đồn về việc tôi mang thai à? Vì nếu tất cả

đã biết thì làm gì có chuyện họ dễ dàng bỏ qua cho tôi mà không chạy ào đến chỉ

trỏ bàn tán dị nghị. Đã đi hết 2/3 sân trường, tôi vẫn an toàn. Một ánh mắt

liếc nhìn hay lời xì xầm khe khẽ cũng không có. Tôi bắt đầu yên tâm hẳn. Tuy

chưa rõ vì sao bí mật của mình chưa bị lan truyền nhưng thôi như vậy là tôi

mừng lắm lắm rồi. Lúc gần đến hành lang dãy phòng học thì đột ngột tôi đứng tim

khi thình lình vang lên giọng một đứa gái đứng gần đó, không lớn nhưng đủ để

nghe rõ:

“Ê, nhỏ kia phải tên Min


Duck hunt