
lăm
tuổi, nhìn lại già trước tuổi nên lúc đó cô tưởng rằng người đàn ông này ít
nhất cũng phải buốn mươi tuổi rồi.
Hồi đầu anh làm quản lý ở một xưởng sản xuất lớn trong nội địa, sau đó từ chức
đi kinh doanh, lại đúng vào đợ Thượng Hải có phong trào quây đất ở Hải Nam, vì
tính anh cẩn thận, nên đã an toàn rút lui, lại còn tích lũy được khoản vốn đầu
tiên, sau đó đi các nước đều khá thuận lợi, được coi là nhân vật đi lên từ hai
bàn tay trắng rất thành công trong thế hệ kinh doanh bất động sản đầu tiền.
Hồi anh quen Y Y, cô còn đang học cấp 3. Trên cây cầu cổ, trời mưa, anh đang
vội đến một buổi đấu thầu, lái xe bi giục nên hơi vội, xe chạy qua một vũng
nước làm nước bắn đi rất xa. Cô đang đi xe đạp, tránh ô tô liền ngã xuống đất,
quần áo đều bị rách hết.
Lúc đó cô còn rất nhỏ, đôi môi đỏ hồng, bắp chân rớm máu, nhưng không để ý gì,
dẩu môi nhìn vạt áo bị rách.
Cuối cùng anh đã cử vị trợ lý đ tham dự buổi đấu thầu ngày hôm đó, còn mình thì
đưa cô về nhà. Khu nhà ổ chuột đó chật hẹp, chen chúc trong màn mữa.
Cô dắt xe đạp, tấp tểnh rẽ hết vào ngõ này đến ngách khác, quay lại còn vẫy tay
về phía anh, lúc biến mất như bị nuốt chửng vào bên trong.
Anh chạy đến kéo cô ra, từ đó không bao giờ buông tay ra nữa.
Nhưng sau khi cưới một năm, cô bất ngợ bị sảy thai, mấy năm nay không thấy có
bầu nữa. Tuổi tác của anh ngày một cao, bố mẹ anh mong có cháu biết bao, dần
dần lại quay sang trách con, không muốn gặp con dâu nữa.
Anh bị kẹp ở giữa không biết phải làm thế nào. Công việc làm ăn cũng bận rộn
nhiều chuyện, ngành này cũng có chu kỳ, lần trước anh rút lui trong sự nguy
hiểm, hai năm gần đây dần dần cảm thấy lực bất tòng tâm, thời gian họp với
phòng tài vụ còn nhiều hơn cả thời gian ở bên cô, quên với lời kêu ca kể khổ
của giám đốc sự án hơn cả những lời làm nũng của cô.
Gần đây, anh càng không hiểu tại sao mình dễ bực bội đến vậy. Có lúc nửa đêm về
nhà, tự nhiên lại không muốn lên nhà nữa, quay đầu bảo lái xe cho xe đi, lẽ nào
đây chính là cái gọi là trục trặc trong hôn nhân sau khi vợ chồng cưới nhau
được bảy năm ư?
Cúp máy nhìn thấy cô ngồi rất ngay ngắn, thấy anh quay mặt sang dường như giật
nảy mình, nhưng vẫn cố gắng cười một cái, khóe môi nhếch lên, ánh mắt có vẻ né
tránh.
Không giấu nổ vẻ áy náy, anh đưa tay ra vỗ vỗ mu bàn tay của cô, « Anh xin lỗi,
gần đây về nhà với em ít quá, em có muốn mua gì không? Tiền có đủ tiêu không? »
Thực ra trong lòng cô đang nghĩ đến chuyện khác, phản ứng này chẳng qua chỉ là
vì đột ngột bị anh cắt đứt dòng suy nghĩ, hơi giật mình mà thôi.
Năm mười mấy tuổi nhìn thấy ánh mắt anh nhìn mình si mê, cô thích gì, không bao
giờ phải tự mua, chỉ cần tỏ ra thích thú là đã có người đem đến tận nơi.
Nhưng cô không bao giờ kỳ vọng rằng những khoảnh khắc đó sẽ kéo dài mãi mãi.
Cầu được ước thấy! Những cái cô muốn đều đã có được, tất cả mọi việc đều phải
trả giá, được ắt sẽ phải mất, nếu như mọi việc đều diễn ra theo ý muốn của cô
thì kiểu gì chả chết sớm.
Tuy nhiên bao nhiêu năm nay, không có tình yêu có tình cảm, không có tình cảm
có ân nghĩa. Biết dạo này anh không được vui, nghe thấy lời an ủi của anh cô
lập tức trở về với thực tại. Lần này cô nhoẻn miệng cười, cười rất tươi, « Thế
thì bọn mình đi ăn tối với nhau nhé ! Sau đó đi loanh quanh, anh sẽ phải trả tiền
hết, và còn phải xách đồ nữa ».
« Anh còn phải gọi mấy cuộc điện thoại, buổi tối phải họp với mấy phụ trách
công trình ở đây… » Anh cau mày ngần ngừ một lúc, sau đó nhìn đồng hồ, « Thế
này nhé, chúng ta đi ăn cơm trước, sau đó để Vương Thăng đi cùng với em, một
tiếng đồng hồ có đủ không ? »
Vương Thăng là vị trợ lý mà anh luôn đưa đi cùng mình, lúc này anh ta đang ngồi
trên ghế lái phụ, nghe thấy nhắc đến tên mình liền quay đầu lại gọi một tiếng «
bà chủ » và tỏ ý đợi lệnh.
Lúc ăn cơm, cô thấy người đàn ông ngồi trước mặt nói chuyện điện thoại liên tục
với người khác, Y Y cúi đầu nghịch bát đựng canh xinh xắn, đột nhiên cảm thấy
vô cùng nhạt nhẽo.
Món ngon như vậy, tại sao lại thấy nhạt nhẽo ? Do ăn quá nhiều rồi chăng, lần
sau thà ăn cháo còn hơn.
Đêm hôm đó, Y Y mất ngủ.
Sau bữa ăn tối, cô đi shopping như kế hoạch đã định, theo sau cô là Vương
Thăng, trên đường đi anh ta luôn tỏ thái độ cung kính, lúc cô thử quần áo anh
ta phụ trách việc xách túi, lúc thanh toán phụ trách việc quẹt thẻ.
Vương Thăng khá đẹp trai, mặc một bộ complet thẳng thớm, cô lấy ra bất cứ một
món đồ gì, anh ta đều gật đầu khen đẹp, chưa kịp đợi cô từ phòng thử đồ đi ra
đã kêu nhân viên phục vụ viết hóa đơn, tốc độ giật mình.
Nhân viên phục vụ người nào cũng tỏ vẻ ngưỡng mộ. Có một cô bé còn trẻ, không
nhịn được nữa bèn thốt lên : « Chồng chị tốt với chị thế ! Lại đẹp trai nữa ».
Lúc thốt lên câu này, ánh mắt cô ta lấp lánh, chỉ còn thiếu nước nuốt nước
miếng trước mặt cô và Vương Thăng đang đứng ở quầy thu ngân mà thôi.
Nghe xong cô khóc dở mếu dở, cũng lười giải thích, đến cuối không còn hứng thú
đi mua sắm nữa, liền quay về nhà.
Vương Thăng làm tròn trách nhiệm đưa cô về đến cổng n