XtGem Forum catalog
Nhật Ký Dạy Chồng Của Hổ Cái

Nhật Ký Dạy Chồng Của Hổ Cái

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324943

Bình chọn: 9.00/10/494 lượt.

ạm sai lầm nên em đại nhân không chấp kẻ

tiểu nhân, tha thứ cho anh lần này. Em chính thức trao cho anh quyền tiến hành

ba việc trên nhưng không được lạm dụng nhiều đâu đấy. - Tôi kiễng chân, ghé sát

vào tai anh thì thầm: - Vì em cũng thích anh.

Ý cười trên khuôn mặt anh càng rõ hơn:

- Anh biết mà.

- Sao anh biết?

- Lúc nào anh cũng biết.

- Anh biết từ khi nào?

Tôi bỗng cảm thấy vấn đề này trở nên nghiêm trọng. Nếu đúng như anh nói thì

niềm kiêu hãnh, sự kiên cường mà tôi dốc sức duy trì bấy lâu sao có thể chấp

nhận được đây?

Do đó tôi tiếp tục làm rõ:

- Là từ khi nào?

- Từ khi em tặng anh cái lọ đựng đồ ăn vặt.

- Biết từ lâu rồi.

-... Sao anh phát hiện ra được?

- Trùng hợp là anh cũng từng xem Diệu thủ nhân tâm và có ấn tượng sâu sắc với

cách bày tỏ tình cảm của vị nữ bác sĩ.

Trời đất! Sao mức độ ảnh hưởng của phim truyền hình trên TVB lại lớn đến thế?

Những nhà biên kịch ơi, mọi người có thể yên tâm nhắm mắt xuôi tay rồi...

Tôi cố kìm nước mắt:

- Đã biết dã tâm của em từ lâu, sao anh còn giả vờ như không biết?

- Vì anh cảm thấy rất vui mỗi lúc trêu em.

Trêu cái quỷ gì chứ? Vui lắm đấy à?!

Tôi đang vừa tức vừa ngượng thì nghe thấy giọng Trương Thần nhẹ nhàng:

- Vì chúng ta cần thời gian.

Đúng rồi. Thời gian.

Tôi cần thời gian để quên Lâm Lỗi, anh cũng cần thời gian bước ra khỏi nỗi

đau bị người yêu cũ bỏ rơi ngay trước hôn lễ.

Giờ đây, cơn ác mộng đeo bám tôi rốt cuộc đã không còn, vậy anh thì sao? Có

khi nào bỗng nhiên nghe thấy bản nhạc chuông từ điện thoại của ai đó vang lên,

anh chợt thấy mình như kẻ mất hồn không?

Tuy nhiên tôi không hỏi anh câu này.

Mặc dù lọ kẹo là do tôi tặng nhưng phép thuật khiến nó duy trì không bao giờ

hết là do anh làm. Có lẽ mỗi khi nhét đầy lọ chính là lúc anh dần dần tạm biệt

quá khứ.

Có những chuyện đã là dĩ vãng rồi thì không nên nhắc lại. Trong mỗi người đều

có một không gian nhỏ dành riêng cho mình. Dù ký ức trong đó vui hay buồn thì

cũng không thích hợp để chia sẻ với người khác, bất kể người đó là ai.

Tôi thả lỏng cơ thể đang cứng đờ của mình, ôm chặt eo anh rồi vùi mặt vào

ngực anh:

- Từ xác lập quan hệ yêu đương đến việc nắm tay, ôm, hôn, chúng ta chỉ mất có

ba phút, tiếp theo nên làm gì đây?

Anh dựa người vào tường, ôm chặt tôi, vùi đầu vào trong tóc tôi, cười

nói:

- Em thử nói xem?

- Một cô gái ngây thơ, trong trắng như em sao có thể nói ra chuyện này

chứ?

- Không sao. Dù gì từ trước đến giờ em vẫn nói ít làm nhiều mà.

- Việc bình bầu cuối năm của năm tói, anh nhất định phải nhớ viết câu vừa rồi

vào đấy, lương của em chắc chắn sẽ tăng thêm năm mươi phần trăm.

- Phải xem biểu hiện của em đã!

- Mong sếp yên tâm. Em nhất định sẽ vắt kiệt mình đến chết, chăm chỉ làm việc

tới hơi thở cuối cùng. À mà không, phải khiến anh kiệt sức đến chết chứ!

Trương Thần gõ cằm vào đầu tôi, cười:

- Đừng đùa nữa. Mai còn phải đi làm đấy.

Tôi dồn hết vẻ hấp dẫn không giống ai của mình vào ánh mắt:

- Thôi được. Anh về phải cố gắng rèn luyện thể lực và tinh thần để còn tái

xuất giang hồ đấy!

Anh cười, rồi nắm lấy hai vai tôi quay một trăm tám mươi độ, sau đó khẽ

đẩy:

- Em ôm chăn đi. Anh tiễn em về.

- Không cần đâu. Có mấy bước ấy mà, hay em tiễn anh lên xe nhé! - Tôi vừa nói

vừa giơ tay ra gọi một chiếc taxi: - Em thích nhìn theo dáng anh rời khỏi

đây.

Anh đành nghe theo:

- Sở thích của em đúng là chẳng giống ai.

- Chắc chắn rồi. Nếu không sao lại thích một người thâm trầm xấu bụng như anh

chứ?

Anh không nói được gì, chỉ dùng cằm gõ tôi một cái, ý là phản kích.

Chiếc taxi cuốn bụi lướt đi, tôi đứng trên đường, gãi đầu cười không ngớt.

Quay người lại, đúng lúc nhìn thấy anh chàng mặc quần lót ở tòa nhà đối diện đã

gọi xong điện thoại, đang như Ninja Rùa dựa vào cửa sổ, nhe răng làm mặt quỷ với

mình. Tôi lễ phép vẫy tay, hài lòng vì nhìn thấy khuôn mặt co giật như bị sét

đánh của anh ta.

Hắn tưởng đang được xem kịch hay của người khác mà đâu biết rằng chính mình

mới là diễn viên. Tiếc là chỉ lộ ra có hai chỗ...

Tôi vừa than vãn vừa tung tẩy như lướt trên mây về đến nhà. Trong phòng yên

tĩnh đến nỗi người đã bắt đầu dần quen với sự có mặt của con hổ lúc biến lớn lúc

hóa nhỏ, rảnh rỗi thì tức giận là tôi, bỗng cảm thấy trong lòng có chút trống

rỗng.

Trên bàn không còn chiếc bánh bao nào. Tôi vốn hơi lo lắng rằng sau khi

Thương Ngô ho ra máu, không biết có giống như sau lần tới chốn tiên cảnh lấy

giọt sương mai về thì ngủ li bì không? Giờ xem ra, sức ăn của hắn cũng không

tồi.

Do đó tâm trạng tôi lại tiếp tục trạng thái trên mây. Tôi lẩm nhẩm một khúc

nhạc, đi tắm rồi lên giường ngủ.

Trong mơ, tôi thấy mình ở trong một vòng tay ấm áp, rất dễ chịu, khiến tôi

yên lòng.

Nhưng khi ngước mắt lên, tôi lại nhìn thấy hai gương mặt đan xen xuất hiện.

Lúc thì là Lâm Lỗi, lúc thì là Trương Thần, đôi khi cả hai cùng xuất hiện một

lúc tạo thành một dị hình có bốn mắt, hai mũi, hai miệng. Hình ảnh đó thật đáng

sợ, tôi liền dựng tóc gáy, vắt chân lên chạy. Chưa chạy được bao xa thì thấy một

viên ngọc sáng rực rỡ đa