Snack's 1967
Nhật Ký Chia Tay

Nhật Ký Chia Tay

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323995

Bình chọn: 7.00/10/399 lượt.

Nếu

nói như thế, tôi không phải cũng đáng ghét đáng trách lắm ư?

Có lẽ, tôi nên đổi cách diễn đạt. Mỗi người có mỗi cách biểu

đạt tình cảm khác nhau, của chúng tôi là trầm ổn, cụ thể hành động.

Lãng mạn chính là tình yêu đóng gói, lãng mạn mà thiếu tình

yêu chân thành cũng giống như 1 hộp quà đẹp đẽ mà bên trong lại rỗng không. Nếu

bạn gái anh thích loại tình cảm mỹ mạo bên ngoài, mà không phải người đàn ông

kia, vậy lúc mộng ảo qua đi, còn lại cũng chỉ là thâm trầm hư không.

Cô ấy có lẽ sẽ yêu

thích và ngưỡng mộ hộp quà hoa lệ trong tay người khác, nhưng cái hộp vẫn chỉ

là cái hộp, mở ra rồi, bên trong chẳng có gì. Mà cô ấy tuy không có lớp giấy

gói hào nhoáng bên ngoài, lại có được món quà quý giá nhất, kim cương dù có thiếu

đi lớp giấy gói, vẫn trân quý như cũ. Nếu cô ấy thật tâm yêu anh, 1 ngày nào

đó, cô ấy sẽ nhận ra đạo lý này.

Tôi chọn cho anh bài hát Nắm tay nhau đến bạc đầu, thực hợp

với tâm tình sầu não của anh bây giờ, tôi chân thành hy vọng, anh có thể ở bên

cô ấy tới bạc đầu, nếu có 1 ngày như vậy, đừng quên gửi thư nói cho tôi biết, để

tôi có thể chúc mừng anh”.

Ca khúc có giai điệu rất đẹp, hòa với cảnh vật chung quanh

như muốn lấy đi toàn bộ không khí trong ngực anh.

Anh chỉ khổ sở không thể bên em đến bạc đầu, không còn cơ hội

nhìn thấy em cười.

Nhớ đến mọi thứ tốt đẹp về em lại càng làm nỗi thống khổ

thêm lồng lộn.

Nhớ có lúc anh đã muốn chạy trốn khỏi vòng luẩn quẩn đó.

Trong đầu anh, không ngừng lặp đi lặp lại những ca từ này.

“Bài hát Cùng nắm tay đến bạc đầu, tặng cho các cặp tình

nhân khắp thiên hạ, cũng hy vọng người con gái anh muốn tặng cũng có thể nghe

thấy, 1 lần nữa tự hỏi, nhận rõ định nghĩa của tình yêu đích thực và hạnh

phúc…”.

Giọng nam trung trầm ấm như suối chảy còn lưu lại trong óc,

anh, đợi chờ đáp án anh muốn.

Xuyên thấu qua cửa kính xe, thấy bóng người ôm hôn dưới ánh

trăng, anh không dời ánh mắt, tựa như từ trước đến giờ đặt ở nơi nào, bây giờ

cũng không thể dời đi nơi khác.

Thẳng đến khi cô đi vào phòng, anh mới hạ cửa xe, gió đêm thổi

lên mặt, băng băng lạnh lẽo, anh giơ tay, chạm vào 1 mảnh ẩm ướt.

Không biết từ khi nào, lệ, đã lặng lẽ ngã xuống.



“Vũ, anh xem, tiệm cafe này trang hoàng thật ấm áp!”.

“Ừm”. Anh nhấp một ngụm cafe Cappuchino thơm nức. “Cafe cũng

rất ngon”.

“Vũ, tương lai em cũng muốn mở một tiệm cafe như vậy, gọi là

Tâm Vũ đi?”.

“Vì sao muốn đặt là Tâm Vũ?”.

“Mưa trong lòng, thật thơ mộng nha!”.

“Hì”. Anh không xác định

cô nói “Vũ” rốt cuộc là Vũ (tên anh) hay là Vũ (mưa), nhưng cũng không hỏi lại.

“Tốt, nếu em không than mệt”.

“Làm sao có thể? Làm chuyện mình thích, dù thế nào cũng

không thấy mệt, nếu thật sự ứng phó không nổi, anh sẽ nghỉ việc đến phụ em, được

không?”. Cô nói hưng trí bừng bừng, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏa sáng xinh đẹp động

lòng người.

Anh miết mắt liếc 1 cái. “Học 7 năm y khoa ra, kết quả lại

nói anh đến bán cafe cho em, em này tính sao mà hay vậy? Thực đáng đánh đòn!”.

“Em cũng đâu phải con buôn, tiền đủ dùng thì tốt rồi, kiếm

nhiều mà làm gì? Em lại không trông cậy anh kiếm sơn hào hải vị, cao ốc mỹ trạch

gì nuôi em”.

Mơ ước của cô rất bình thường, chỉ cần 1 tiệm cafe nho nhỏ,

bên người bạn tri tâm là anh, cùng chung tay xây đắp giấc mộng của họ, là toàn

bộ những gì cô muốn.

Anh rốt cuộc chừng nào mới cầu hôn em đây?

Cô thở dài thườn thượt trong lòng.

.

.

.

“Đồ ngốc…”. Tiếng thở dài còn vương ở đầu lưỡi, cô mở mắt, từ

trong mộng tỉnh lại.

Đoạn đối thoại này từng tồn tại chân thật, nay với cô mà

nói, lại như giấc mơ rất xa xăm.

Không đợi lời cầu hôn của anh, cô đã nói chia tay trước, khi

bên nhau vẽ ra biết bao mộng ước con trẻ, bây giờ hồi tưởng lại, chỉ 1 giấc mộng

mái ấm đã không có khả năng thành hiện thực được rồi.

Ngồi dậy, cảm giác bụng dưới rầu rĩ đau đớn, cô liếc nhìn lịch

bàn, mới đó mà đã cuối tháng!

Hạn lĩnh lương ư? Không phải, là kỳ sinh lý làm cô sống

không bằng chết đã tới!

Tựa như quay sổ xố định kỳ, đúng 1 tháng sẽ tới, giờ giấc

không lệch đi đâu được! Hơn nữa mỗi lần đều làm cô đau đến chết đi sống lại, sắc

mặt tái nhợt, đứng cũng đứng không nổi.

Gọi điện thoại đến công ty xin phép xong, cô miễn cưỡng nằm

vật ra giường lại.

Bình thường lúc trước, Nhậm Mục Vũ đều đã chuẩn bị sẵn sàng,

chăm sóc hầu hạ bên người cô giống như hoàng thái hậu.

“Aizzz…”. Lấy lại tinh thần, đến phòng tắm mở nước ấm tắm,

làm cho chính mình nhẹ nhàng khoan khoái 1 chút, pha ly sữa nóng, kinh nghiệm

làm bụng bớt đau.

Nhìn hộp sữa bột trước mắt, cô đột nhiên buồn cười.

Đó là chuyện xảy ra nửa năm trước? Cũng là lúc kỳ sinh lý của

cô tới –

“Ảnh, em ra đây một chút!”.

“Làm anh chi la hét dữ vậy?”. Từ phòng tắm đi ra, nhìn hộp sữa

bột trong tay anh, biểu tình kỳ lạ.

“Em, em – có sao?”. Anh nhìn chằm chằm vào bụng cô.

Cô ngây người 1 phút, mới hiểu ra “có” là có cái gì!

“Anh, đồ ngốc! Em mang thai còn có thể tới kỳ sinh lý sao? Uổng

công gọi anh là bác sĩ, nói vớ vẩn thế này không làm hổ thẹn tấm bằng thạc sỹ y

khoa của anh hả?”. Càng miễn bàn bọn