
m tình thật sự cảm động lòng người, anh
không thấy vậy sao?”.
“À…”. Anh ta không nói gì nữa.
“Làm sao vậy?”. Cảm thấy biểu tình của anh ta hơi kì lạ.
“Không có gì, tới nhà em rồi”.
Cô xuống xe, quay đầu nói nhỏ. “Buổi tối hôm nay, rất tuyệt
vời. Cảm ơn anh”.
“Thật sao? Vậy không mời anh vào nhà ngồi, uống ly cafe cảm
ơn ư?”.
“Không nên? Vạn nhất anh uống cafe rồi, cả đêm không ngủ được
thì làm sao bây giờ?”.
“Không thể uống cafe, vậy cho anh 1 cái hôn từ biệt đi?”.
Cô do dự 3 giây, nhìn phía anh ta, chần chờ gật đầu.
Sau đó, cô cảm giác được bản thân rơi vào 1 vòng ôm và hơi
thở hoàn toàn xa lạ. Thứ cô luôn luôn nghe thấy, là mùi hương túi thơm quần áo
hoa hương thảo hòa với mùi sữa tắm hương chanh giống của cô; nhưng bây giờ, cô
chỉ ngửi được mùi nước hoa…
Cảm giác ấm áp tiếp cận trên môi, cô nhắm mắt lại, muốn cố gắng
cảm thụ, 1 lần nữa thể nghiệm tình yêu điên cuồng ngọt ngào, nhưng như thế nào
cũng không giống với cảm giác rung động từng có xa xôi trong trí nhớ…
Rất xa lạ, dù là khứu giác, xúc giác, đều không giống với tiềm
thức…
Thẳng đến khi không khí lạnh như băng tràn vào cuống phổi,
cô mới phát hiện mình đã đẩy anh ta ra.
Cô thở gấp. “Đã khuya… Anh thật sự cần phải trở về, ngày mai
còn phải đi làm”.
Thiệu Quang Khải hơi ngạc nhiên, sau đó cười khẽ. “Cuộc sống
của em còn cần phải tăng thêm năng lượng”.
Tiễn bước anh ta, đi vào trong phòng, cô dựa lưng vào cửa,
thở dốc thật mạnh.
Có trời mới biết, cô thở mạnh như thế không liên quan đến việc
không đủ không khí, mà do lo sợ!
Cô không có cảm giác gì cả, thật sự không có cảm giác gì!
Cô ở trong lòng anh ta, nhưng 1 khắc đó, trong đầu cô, lại
có thể nghĩ về người khác!
Cô và anh, cũng từng cuồng nhiệt kích tình hôn môi, cũng từng
hoan ái triền miên trong căn phòng này, cô từng quen thuộc hết thảy của anh,
cũng không ai biết về cô như anh. Nụ hôn của anh, luôn có thể lôi cuốn những cảm
giác sâu xa nhất trong cô…
Hôm nay, không chỉ là lễ tình nhân, mà đồng thời cũng đã
đúng 1 tháng kể từ lúc cả 2 chia tay.
Mọi thứ quên đi được 1 tháng, lại không thèm báo trước ập tới,
lòng đau đến quặn thắt.
Anh bây giờ, có khỏe không?
Chia tay rồi, chưa từng liên hệ với anh lần nữa, 1 lòng thầm
nghĩ trí nhớ đã quên mất anh. Anh từng nói, không rảnh cùng cô hưởng lễ tình nhân…
Hiện tại, anh đang làm gì?
Chia tay ước chừng 1 tháng, hôm nay mới phát hiện ra, anh ấy
vẫn tồn tại sâu đậm trong lòng mình, chưa từng mờ đi.
Anh bây giờ, nên làm cái gì? Có năng lực làm cái gì?
Suốt 1 tháng, đây là câu hỏi xuất hiện thường xuyên nhất
trong tâm tình mờ mịt của Nhậm Mục Vũ.
Có mấy buổi sáng sớm, anh vẫn theo bản năng, ra khỏi cửa mới
sực nhớ nhìn chằm chằm vào 2 phần đồ ăn sáng trên tay.
Liên tục 1 tuần, anh
phải 1 mình ăn 2 phần thức ăn, kị dị là, cân nặng ngược lại cấp tốc đi xuống, gần
đây nhóm y tá mỗi lần gặp anh, đều từ chào hỏi đơn giản biến thành. “Bác sĩ Nhậm,
gần đây anh gầy đi nhiều quá, không ăn được hay quá bận? Phải chăm sóc thân thể
chứ!”.
Có sao? Anh cố gắng hồi tưởng.
Gần đây không bận bịu gì, cuộc đời anh sống tới bây giờ chưa
từng nhàn rỗi như mấy ngày qua.
Sau này, anh đã không cần làm bữa sáng cho ai, nhưng thói
quen sáng sớm đồng hồ sinh lý vẫn không khống chế được, luôn tỉnh giấc đúng 6
giờ sáng, sau đó nhìn chằm chằm vào trần nhà, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, chờ
thời gian trôi qua.
Nếu là trước đây, anh sẽ dùng 20 phút rửa mặt chải đầu, 30
phút làm bữa sáng, nửa giờ lái xe đến nhà cô, sau đó là tốn thêm nửa giờ lôi 1
đầu quỷ xấu ngủ nướng rời khỏi ổ chăn, nửa giờ kế tiếp ăn sáng với cô và chuẩn
bị hết thảy mọi thứ, đưa cô đi làm xong thì đến bệnh viện là vừa vặn đúng giờ.
Nếu buổi sáng không có ca khám bệnh, anh sẽ về lại nhà cô, tận
dụng thời gian thay cô chuẩn bị mọi vật phẩm thiết yếu hằng ngày, chơi đùa với
chú chó để nó giải tỏa cảm xúc, miễn cho nó buồn chán nổi chứng, phát cáu với
Tâm Ảnh.
Đôi lúc anh sẽ nói chuyện với nó. “Ngoan nhé, vì tiểu chủ
nhân xinh đẹp của mi là bảo bối số 1 trong lòng ta”.
Giữa trưa giờ ăn cơm, anh sẽ gọi điện thoại cho cô, hỏi cô
hôm nay ăn gì.
Nếu ra ngoài được, anh sẽ đi mua vài thứ qua cho cô ăn, nếu
không ra được, cũng sẽ dỗ cô miễn cưỡng ăn vài thứ qua điện thoại, buổi tối anh
sẽ lại làm sushi cô thích nhất đền bù khẩu vị cho cô.
Cô ghét thịt béo mỡ mạc, đánh chết cũng không ăn.
Cà rốt thì nói có mùi lạ, cũng không ăn.
Cà tím? Nói là cắn vào đã có mùi kì quái, ăn lại càng ghê tởm.
Tâm Ảnh kiêng ăn cực độ, làm anh thực buồn rầu. Đứng ở quan
điểm bác sĩ, anh thường khuyên cô nên ăn uống cân đối, nhưng mỗi lần nhìn cô ăn
cơm, bộ dáng con dâu nhỏ bị ngược đãi, sắc mặt ấm ức, anh lại không kiềm được
ăn hộ cô những thứ cô không muốn ăn, nhường phần cô thích ăn cho cô.
Gặp phải cô, con người sống nguyên tắc trong anh không còn
sót lại chút gì, anh vẫn biết, đời này anh nằm trong tay cô, không cứu nổi.
Này đó, đều là trở thành 1 phần trong cuộc sống của anh, đột
nhiên 1 ngày, cái gì cũng không cần làm nữa, thời gian lập tức thừa thãi ra