
g vậy, anh đang làm cái gì đây?
Đã sớm chia tay, mọi thứ của cô, anh cũng không còn quyền
xen vào nữa, tự hỏi cái gì, vãn hồi cái gì?
1 tháng trước khi cô lựa chọn như thế, 1 tháng sau, cô cũng
không liên lạc với anh, không phải đã muốn phân cách rõ ràng giới tuyến giữa 2
người sao?
Hết thảy đều đã muộn, đánh mất, đã không thể tìm về…
Tiếng chuông đồng hồ điểm 12 tiếng, anh, cũng đồng thời chết
tâm.
Rạng sáng, lễ tình nhân trôi qua…
Không thể lại lừa mình dối người, cô bây giờ, đã có người
khác, không bao giờ cần anh nữa…
Không muốn cô khó xử, anh lặng yên dọn dẹp thức ăn, lau đi mọi
dấu vết tồn tại đêm nay.
Trước khi đi, quay đầu nhìn khắp các ngõ ngách anh đã quá mức
quen thuộc, sau đó nắm chìa khóa nhà cô, nhẹ nhàng đặt lên bàn trà, bên cạnh điện
thoại.
Chiếc chìa khóa này, từng cùng 1 chỗ với chìa khóa nhà anh,
mỗi ngày đều mang trên người, số lần sử dụng nó thậm chí còn gấp nhiều lần số lần
sử dụng chìa khóa nhà mình, nhưng là hiện tại, nó cũng không còn thuộc về anh nữa.
Đem nó trả lại cho cô, đại biểu chấm dứt hẳn, bây giờ, cô đã
có người thích hợp hơn giữ nó.
Thu dọn những mảnh tim vụn vỡ, bước ra khỏi cửa nhà cô, đồng
thời, anh cũng bước ra khỏi thế giới của cô.
Ngồi vào bên trong xe, cảm giác sức lực toàn thân đã bị rút
hết, anh không rời đi ngay, cũng không làm gì, chỉ vặn radio và nghe, đếm thời
gian chậm rãi trôi qua –
“Nghe xong 1 ca khúc hay, đêm khuya đã điểm 12 giờ, lễ tình
nhân trôi qua, mọi người sao, lễ tình nhân vui vẻ chứ? Tôi là Lời giữa mùa hạ,
thật cao hứng được đồng hành cùng mọi người thêm 1 giờ nữa.
Đây là phong thư 1
thính giả đã gửi, viết rất tình cảm, anh ấy nói :
Lời giữa mùa hạ, xin chào anh!
Chưa từng nghĩ tới sẽ trao đổi tâm linh tình cảm với 1 người
hoàn toàn xa lạ, bạn gái của tôi là thính giả trung thành của anh, lá thư này
tôi viết nguyên nhân là… Không, có lẽ hiện tại không thể gọi cô ấy là bạn gái
tôi nữa, bởi vì, 2 chúng tôi đã chia tay, 1 tháng trước, là cô ấy đề nghị.
Ở bên nhau đã 7 năm, tôi cứ luôn nghĩ chúng tôi sẽ bên nhau
mãi đến bạc đầu. Một khi đã vậy, kia cuối cùng vì sao lại chia tay? Nếu tôi
nói, mãi đến 1 phút trước khi cô ấy nói chia tay, tôi vẫn không thấy chúng tôi
sai chỗ nào, vậy phải giải thích thế nào về việc cô ấy muốn chia tay?
Đúng vậy, tôi thừa nhận tôi đã bỏ bê cô ấy.
Thẳng thắn mà nói, tôi không phải là 1 người lãng mạn, không
hiểu phong hoa tuyết nguyệt là gì, chỉ biết bước đi trầm lặng an ổn bên cô ấy
mà thôi, từ lúc bước vào nhân sinh của cô ấy, tôi chưa từng nói yêu cô ấy, vì
tôi kiên định đó là đương nhiên, không tất yếu phải cường điệu nó lên, nhưng
đây chỉ là ý nghĩ của tôi.
Cũng bởi vậy, tôi đã xem nhẹ những khao khát tình cảm của cô
ấy.
Thẳng đến khi mất đi cô ấy rồi, tôi mới giật mình thấy mình
chưa từng nói rõ mình yêu cô ấy thế nào, có cô gái nào có thể chịu đựng được 1
người đàn ông ngay cả câu yêu cô ấy cũng không thể nói ra miệng được không?
Đúng là đáng giận phải không? Cho dù người đàn ông đó có yêu cô ấy tận xương tủy.
Mà hiện tại bây giờ, cũng đã không còn cơ hội nữa, cô ấy đã
tìm được 1 người đàn ông khác cho cô ấy tình yêu mỹ mãn mà cô ấy muốn, tôi
không nói cái gì, không giận không oán, buông tay để cô ấy đi rồi.
Hiện tại ngẫm lại, rõ ràng không thể sống thiếu cô ấy, còn
làm ra vẻ cao thượng làm gì? Tôi rõ ràng muốn giữ cô ấy lại, tại sao không làm?
Nếu lúc ấy, tôi khẳng khái lớn tiếng nói cho cô ấy biết cô ấy là của tôi, như vậy
hiện tại, tình huống có phải sẽ khác đi không?
Tôi muốn biết đáp án, lại không thể hỏi cô ấy, cho nên viết
lá thư này.
Cô ấy là thính giả trung thành của anh, mỗi lần nghe anh đọc
1 bức thư cảm động nào đó, sẽ nhéo mũi tôi mà mắng. “Anh anh anh! Muốn tình cảm
bằng một phần hai của người ta đã tốt rồi”.
Tôi tin tưởng cô ấy sẽ nghe được, lời tôi muốn nói cũng chỉ
đơn giản vài câu : “Tâm Ảnh, cái mõ ngốc của em rốt cuộc cũng thông suốt, có lẽ
anh còn chưa đủ lãng mạn, nhưng lòng anh yêu em so với bất kỳ ai sẽ không hề
thua kém, em có đồng ý cho cả 2 chúng ta 1 cơ hội nữa, cho chúng ta cơ hội làm
lại từ đầu không em?”.
Tôi không biết ca khúc nào đang được yêu thích, cũng không
biết ca khúc nào có thể nhắn gửi đầy đủ tâm tình của tôi giờ phút này, nếu anh
biết, thỉnh cầu thay tôi chọn 1 bài hát thật hay, tặng cho cô gái tôi yêu nhất,
có thể chứ? Thời điểm bài hát đó vang lên, cũng là lúc tôi nhận được câu trả lời
từ cô ấy…”.
Đọc xong nội dung bức thư, người dẫn im lặng 3 giây, rồi mới
nói tiếp. “Nói ra miệng rằng yêu mới là yêu thật sự ư? Vậy nếu cả đời không
nói, kiếp này hy sinh hết thảy đều chẳng được tính là gì sao? Tôi và bạn gái
mình cũng quen nhau 15 năm… Không, hiện tại không thể gọi cô ấy là bạn gái tôi
nữa, vì chúng tôi đã kết hôn, 1 năm trước, cô ấy cầu hôn tôi”. Anh ta nói đến
đó, giọng ngập tràn hạnh phúc, cười khẽ. “15 năm qua, tôi chưa từng nói yêu cô ấy
hay linh tinh gì khác, cô ấy đương nhiên cũng không ngốc nghếch hỏi tôi vấn đề
này, hỏi chỉ tổ để tôi làm cô ấy thương tâm, hối hận đầu thai làm người.