
nhà, chiều mình sẽ post nha…lần đầu edit nên có
gì sai sót mời comt bên dưới để mình sửa nha!!! Liễu Đan Văn theo bản năng lùi bước: "Con nói gì?" Vẻ mặt của bà ta mờ mịt, có vẻ rất vô tội.
"Dì Liễu à, dì đã không còn trẻ, không cần làm vẻ mặt này nữa." Diệp Thiên
Tuyết cúi đầu, nói, "Hơn nữa, dù con bỏ qua cho cô ta, mọi chuyện cũng
chưa xong đâu. Lúc cô ta làm ra chuyện này, tại sao không nghĩ trốn, hôm nay bị bán đứng, là chuyện đương nhiên, con có thể làm gì. Con bỏ qua,
thì vẫn còn Tằng gia và Tô gia."
"Cho dù dì thuyết phục được con, nhưng dì có thể thuyết phục Tằng gia và Tô gia sao?”
Diệp Thiên Tuyết ngẩng đầu nhìn hướng Liễu Đan Văn, biểu tình bình tĩnh như nước.
Liễu Đan Văn nhìn cô, cảm giác cô khác trước rất nhiều. Diệp Thiên Tuyết
nhìn bà ta cười khẽ, nói: "Thay vì ở trong này lo lắng, không bằng Dì
suy nghĩ như thế nào tìm được luật sư tốt nhất đem tội của Phỉ Phỉ giảm
nhẹ mới phải."
"Bắt cóc là tội nặng, ít nhất cũng phải 10 năm trở lên." Diệp Thiên Tuyết nói xong, vòng qua Liễu Đan Văn đi lầu.
"Đứng lại!" Giọng nói của Liễu Đan Văn từ sau lưng cô truyền tới, "Chuyện này, con thật sự không giúp sao?"
Diệp Thiên Tuyết cũng không quay đầu lại: "Vậy dì Liễu nói thử xem, conphair giúp như thế nào?" Cô dừng bước, dựa vào tay vịn, đưa lưng về phía Liễu Đan Văn, "Hơn nữa, dì cho là, con là loại nhân từ với hung thủ đã hại
mình, còn ngoan ngoãn khoah tay chịu trói sao?"
Liễu Đan Văn không nói lời nào, chỉ cắn môi: "Chuyện này mà làm lớn lên, đối với
Diệp gia cũng không có gì tốt, đối với công ty cũng sẽ có ảnh hưởng."
"Tùy tiện thôi." Diệp Thiên Tuyết nói, "Con không cần."
Nói xong, cô bước lên lầu, Liễu Đan Văn đứng tại chỗ, vẻ mặt đen tối không rõ.
Buổi tối ngủ một giấc, sáng sớm hôm sau Diệp Thiên Tuyết liền đi ra cửa.
Từ ngày hôm qua, cô cùng Liễu Đan Văn đã trở mặt hoàn toàn, cô cũng không
nghĩ ở lại nhà cùng Liễu Đan Văn đóng kịch. Loại việc này, để lại cho
Diệp Hâm Thành đi quan tâm thôi.
Bởi vì ra cửa có vẻ sớm,
cho nên nhiều cửa hàng đều không mở cửa, trong khoảng thời gian ngắn, cô cũng không biết mình có thể đi đâu.
Ánh mặt trời dần ló dạng, cô ngây người một lát liền quyết định đi đến trường học.
Thông báo cho Phó Hoài Minh một tiếng, Diệp Thiên Tuyết liền đi vào trường học.
Lúc tới trường học, người cũng không ít, nhiều ánh mắt nhìn cô có chút ngạc nhiên.
Đến phòng học, liền cầm cái khăn bên cạnh lau bàn, ngay cả Trân Trân đứng ở bên cạnh cô cũng không nhịn được hỏi: "Bạn trở lại ngay cả vết thương
nhỏ cũng không có, thật làm cho mình cảm thấy kỳ quái. Cô ta chắc là ôm
quyết tâm hại bạn đi, hiện tại chắc cô ta đang sợ hãi lắm."
Trân Trân vẻ mặt cảm thán, "Thật ra bạn cũng không đơn giản như vậy."
Diệp Thiên Tuyết cười đến thật dịu dàng: "Vận khí của mình rất tốt, Tằng Hàm cùng Tô Vũ đều là bạn tốt."
Trân Trân cười nhạo một tiếng, thở dài: "Thật đáng tiếc, tương lai tốt đẹp
của cô ta, nếu vào tù, chỉ sợ sau này rất khó ngóc đầu lên." Cô ấy chậc
chậc cảm thán hai tiếng, bộ dáng rất là đáng tiếc .
Diệp
Thiên Tuyết không nói tiếp, đứng một chốc, ngay cả Trân Trân cũng cảm
thấy nhàm chán, lưu lại một câu "Mình thích bạn rồi nha" liền xoay người trở về chỗ ngồi của mình.
Lại một lát sau, Ngụy Vũ tới,
nhìn thấy cô, ánh mắt nhất thời sáng ngời, bước nhanh đã đi tới: "Chị
Tiểu Tuyết hôm nay như thế nào tới trường học, sao không ở nhà nghỉ ngơi thật tốt?"
Diệp Thiên Tuyết nhìn cậu, cười lắc đầu: "Không
có việc gì, chị cũng không yếu ớt như vậy. Tiểu Bàn gần đây càng ngày
càng có hình có dáng rồi."
Ngụy Vũ cười hì hì : "Em mời nhà
tạo hình giúp em thiết kế một chút, việc này trước sau gì cũng phải làm, chỉ là làm sớm một chút thôi."
"Nhàem quyết định rồi à?" Diệp Thiên Tuyết thuận miệng hỏi một câu.
Ngụy Vũ cười gật gật đầu: "Mấy người anh của em đều bị em đánh bại, cho nên bước đầu tiên là do em làm."
Nghe vậy, Diệp Thiên Tuyết kinh ngạc ngẩng đầu, tiếp đó thản nhiên cười:
"Chúc mừng em, Tiểu Bàn, đã thực hiện được nguyện vọng?" Ngụy Vũ khoát
tay, "Làm sao xem là đã thực hiện được nguyện vọng, nói đến cùng cũng
bất quá là làm công. Chẳng qua đối tượng từ người khác biến thành mình
mà thôi. Nói không chừng chờ lúc em tiến vào, em sẽ không muốn làm, bỏ
đi sự nghiệp cuả mình."
Nói tới đây, tinh thần Ngụy Vũ bỗng
nhiên rung lên, ngồi xuống đối diện Diệp Thiên Tuyết, nói: " Chị Tiểu
Tuyết quán cơm Tử Hồng của chúng ta, cũng đã dự định sắp xếp đến ba
tháng sau. Em đã phân phó bọn họ khống chế tốt số lượng, trong nhất
thời, tốt nhất đừng mở chi nhánh nhanh như vậy."
Nói đến
đây, tay Diệp Thiên Tuyết bỗng nhiên dừng lại, cắn cắn môi: "Tiểu Bàn,
nếu có thể, tốt nhất đừng mở chi nhánh, chuyên tâm kinh doanh một cửa
hàng này thôi."
Vẻ mặt của cô rất thành khẩn, "Đem vốn kinh doanh cửa hàng bảo quản thật tốt, đừng cho người bình thường vào."
Ngụy Vũ có chút khó hiểu, nhìn vẻ mặt của cô gật gật đầu: "Dạ, em biết rồi, em sẽ cùng bọn họ thương lượng."
Diệp Thiên Tuyết kiên trì mười phần, "Nếu bọn họ không đồng ý, hai năm sau chị liền rút vốn."