
."
Diệp Hâm Thành không nói gì vỗ vỗ tay bà ta, nhìn cảnh sát mang Liễu Phỉ Phỉ đi.
Sáng sớm hôm sau, Ngụy Vũ tới tìm Diệp Thiên Tuyết. Cậu ngay cả lên lớp cũng không đi, trực tiếp trốn học.
"Chị Tiểu Tuyết, chị. . . . . . Có nặng lắm không?"
Diệp Thiên Tuyết hơi cười: "Không có việc gì, chỉ là có chút sợ. Tiểu Bàn em như thế nào còn không đi học?"
"Xí, lời này là chị Tiểu Tuyết không có tư cách nói nhất?" Ngụy Vũ cười nhạo cô một câu, nhưng đáy mắt cũng là ân cần, "Chị Tiểu Tuyết nếu có việc,
em có thể hỗ trợ, cứ tìm em là được."
"Được." Diệp Thiên Tuyết đáp ứng.
Hai người trò chuyện trong chốc lát, Phó Hoài Minh tới giúp Diệp Thiên
Tuyết giảng bài. Nhìn thấy Ngụy Vũ ở trong này, anh đứng ở cửa cười cười , "Thế nào, có cần anh đi ra ngoài một lát hay không, để không gian
riêng cho hai người?"
Anh nhìn Ngụy Vũ chớp mắt: "Em có phải muốn cho cái bóng đèn là anh đây biến mất… không hề nghi ngờ chút nào ơ ~"
Tai Ngụy Vũ ửng đỏ, nhưng không phản bác. Cậu chậm chạp đứng lên, tạm biệt
Diệp Thiên Tuyết liền đi ra ngoài. Lúc ra cửa, đối với Phó Hoài Minh ở
cửa đang cười cười cô, cậu không biết nghĩ tới điều gì, ngay cả hai má
đều đỏ.
Phó Hoài Minh đợi cho cậu đi, mới đi đến đối diện Diệp Thiên Tuyết ngồi xuống, đem những thứ mình mang tới để trên bàn trà.
"Xem ra, là một đứa bé ngoan." Anh nói, "Đầu năm nay, người còn đỏ mặt không nhiều lắm . Quan trọng nhất là, trong lòng cậu ta có em, bằng không,
anh nói không phải là loại phản ứng này."
Anh nâng cằm nhìn Diệp Thiên Tuyết: "Thế nào, muốn suy nghĩ một chút hay không?"
Diệp Thiên Tuyết tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn anh: "Anh cũng nói, cậu ta là
đứa trẻ tốt. Em cũng không muốn phá hoại một mầm non của đất nước." Cô
xem ánh mắt Phó Hoài Minh, nói: "Trong lòng em, rất u ám."
"Em cũng biết em làm sai ?" Phó Hoài Minh bình tĩnh xuống, khuôn mặt tươi
cười mới vừa nãy biến mất vô tung, "Vậy em nói, em sai chỗ nào?"
Diệp Thiên Tuyết mỉm cười: "Em sai ở chỗ, không nên quá tin bản thân, chủ
động đi vào nơi nguy hiểm, nhưng mà, em chỉ là bất đắc dĩ nha."
Biểu tình Phó Hoài Minh thực nghiêm túc: "Em có cái gì bất đắc dĩ?"
"Nếu không làm như vậy, em sẽ không có đủ căn cứ để chứng minh trong lòng
Liễu Phỉ Phỉ vẫn có bất mãn đối với em ." Diệp Thiên Tuyết nói, "Nếu
ngay từ đầu em được cứu ra, Diệp Hâm Thành cuối cùng cũng sẽ lựa chọn
dàn xếp ổn thỏa. Ông ta sẽ không bằng lòng nhìn hai đứa con gái của mình thủ thúc tương tàn. Với ông ta mà nói, lòng bàn tay mu bàn tay đều là
thịt, buông tha người nào ông ta cũng không nỡ."
Phó Hoài Minh trừng mắt nhìn cô: "Vậy cũng phải từ từ, không nhất thiết phải. . . . . ."
"Em không có nhiều thời gian ." Diệp Thiên Tuyết đánh gãy lời anh, "Cô ta
đối với em đã hận thấu xương, muốn mạng của em, em không có cách nào
đợi. Bây giờ Liễu Đan Văn còn không có ý nghĩ này, cho nên em có thể
thực hiện từ từ, nhưng mà Liễu Phỉ Phỉ. . . . . ."
Phó Hoài
Minh thở dài một tiếng: "Quên đi, quan trọng là em bình an vô sự. Còn
nữa, em có muốn cảm ơn Triệu Lẫm không, nếu không có anh ta, em. . . . . ."
Phó Hoài Minh lại ngạc nhiên lần nữa, lời nói của anh bị ngắt.
"Không" Diệp Thiên Tuyết nói hết sức kiên quyết, "Anh ta không phải vì em mà
đến. Hơn nữa, cho dù không có anh ta, em cũng sẽ không có việc gì."
Phó Hoài Minh kinh ngạc nhìn cô, một hồi lâu mới tiếp tục động tác tay dừng lúc nãy, trong miệng như không có việc gì nói, "Dường như em kháng cự
anh ta, vì sao?"
Diệp Thiên Tuyết nghiêng đầu nhìn anh, biểu tình lạnh nhạt: "Anh cũng không phải không thích em tiếp cận anh ta quá mức hay sao?"
"Đó là bởi vì lúc anh ta là đùa giỡn " Phó Hoài Minh nói, "Nhưng là hiện tại, xem ra vẫn có vài phần nhiệt tình."
Diệp Thiên Tuyết mỉm cười, dời đề tài: "Học tập đi, em còn muốn năm lớp 11 tham gia thi tốt nghiệp trung học đấy."
Phó Hoài Minh cũng thuận thế đem đề tài vứt bỏ, bắt đầu chuyên tâm giảng giải cho Diệp Thiên Tuyết.
Hai người học một buổi sáng, Diệp Thiên Tuyết xoa cổ thuận miệng hỏi Phó
Hoài Minh gần đây đang làm gì: "Cũng không phải chỉ làm gia sư cho em
được?"
Phó Hoài Minh cười, xoa xoa đầu nàng: "Quan tâm nhiều như vậy làm gì, công việc của anh, anh tự xử lý."
Nói xong, anh đứng lên: "Hôm nay bao nhiêu đây thôi, em tự ôn tập đi."
Diệp Thiên Tuyết thuận theo gật đầu, đứng lên đưa anh đi ra ngoài.
Chờ cô từ cửa đi vào, Liễu Đan Văn đã đứng trong đại sảnh từ lúc nào, vừa
gặp cô liền vọt lại: "Thiên Tuyết, dì xin con, đừng chỉ chứng* Phỉ Phỉ
được không?"
Diệp Thiên Tuyết ngẩn ra, chợt nghe Liễu Đan
Văn nói tiếp đi: "Dì biết trong tay con có chứng cớ, cầu xin con,
tha cho Phỉ Phỉ một lần đi. Nó vẫn còn nhỏ, còn không hiểu chuyện."
Trong lòng mỉm cười một cái, Diệp Thiên Tuyết giãy ra khỏi cánh tay bà ta:
"Con cũng chỉ lớn hơn Liễu Phỉ Phỉ hai tháng mà thôi."
Nụ cười của cô rất tươi: "Con cũng là một đứa nhỏ, vì sao cô ta xuống tay được?"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Xem, các ngươi làm . . . . . .
Editor nói ra suy nghĩ của mình: Đầu năm nay làm editor thật không dễ dàng
gì….nợ chương 41 nha cả