
ến thành né tránh?"
Tô Vũ ở bên cạnh xoay người một cái xem thường: "Anh mơ đi. Hơn nữa, cho dù vào
thời khắc quyết định, cũng có thể nhìn ra người ta có thật lòng hay
không thật lòng."
Triệu Lẫm sờ sờ cằm.
Trên mặt
đất ngổn ngang, mỗi người nằm một chỗ, đứng bên cạnh là một người đàn
ông trẻ tuổi trông rất uy nghiêm. Nhìn thấy đoàn người đi ra, người đàn
ông để ý liếc mắt nhìn một cái: "Người con muốn cứu là bọn họ sao? Tô
Vũ con như thế nào lại ở đây?"
Tô Vũ cười tiến lên chào hỏi, hai người, một người nhiệt tình một người lạnh nhạt bắt đầu nói chuyện phiếm.
Diệp Thiên Tuyết đứng tại chỗ trong chốc lát, quay đầu nhìn về phía Liễu Phỉ Phỉ: "Tôi có thể hỏi cô một chuyện không?"
Liễu Phỉ Phỉ hoàn hồn, biểu hiện trên mặt có chút miễn cưỡng: "Chuyện gì?"
"Lúc ở trong phòng, tại sao bên trong bị thêu cháy, còn có mùi xăng nồng như vậy?" Cô nhìn chằm chằm Liễu Phỉ Phỉ, bình tĩnh hỏi.
Liễu Phỉ Phỉ trong lòng cả kinh, bật thốt: "Em làm sao biết được. Em cũng hôn mê giống như mọi người mà"
"Uh, cô nói không sai, " Diệp Thiên Tuyết quay mặt đi, "Cô hôn mê ."
Vẻ mặt của cô quá bình tĩnh, làm Liễu Phỉ Phỉ trong thời gian ngắn không
biết nói gì cho phải. Hỏi cô hoài nghi mình?, có vẻ quá mức chột dạ, nếu không hỏi, câu nói đó như một nhát dao, đâm vào lòng cô rất khó chịu.
Cảnh sát đuổi tới, đúng lúc lửa trong căn phòng bốc cháy dữ dội. Bên này, Tô Vũ cầm điện thoại của Triệu Lẫm báo cảnh sát, lại gọi về nhà báo bình
an.
Trái ngược với Diệp Hâm Thành đang kích động ở đầu dây
bên kia thì trong lòng Diệp Thiên Tuyết rất bình tĩnh, không chút gợn
sóng, chỉ có mỏi mệt: "Cha, có một số việc lát nữa sau khi trở về chúng
ta nói sau."
Triệu Lẫm có chút lo lắng nhìn cô.
Sau khi bốn người đi theo cảnh sát lấy khẩu cung, liền tụ cùng một chỗ, yên lặng không nói gì.
Tằng Hàm phản ứng trước tiên, liếc mắt nhìn Diệp Thiên Tuyết một cái: "Anh
có một số việc muốn hỏi em một chút, sau khi trở về, anh sẽ gọi cho em."
Diệp Thiên Tuyết miễn cưỡng gật đầu: "Được, nhưng mà đó cũng chỉ là ý nghĩ
của anh. Em chỉ là không nghĩ tới cuối cùng sẽ. . . . . ." Cô bất đắc
dĩ nở nụ cười với anh ta.
Tằng Hàm cũng cười, sau đó đi theo người nhà trở về.
Tô Vũ là người thứ hai rời đi, biết rõ chuyện xảy gì ra lại còn đâm anh
một cái, sau khi trở về thế nào cũng không tránh được bị phê bình một
trận.
Diệp Thiên Tuyết cùng Liễu Phỉ Phỉ hai người trở lại
nhà chính, Liễu Đan Văn trước tiên tới ôm chặt Liễu Phỉ Phỉ, kiểm tra
toàn thân cô ta xem có bị thương hay không, sau đó mới lấy lại tinh
thần.
Diệp Thiên Tuyết đứng ở bên cạnh hai người, cùng Diệp
Hâm Thành ở đối diện hai người bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không nói
chuyện.
Hốc mắt Diệp Hâm Thành có chút phiếm hồng, hô hấp cũng có chút run run.
Im lặng thật lâu, ông rốt cục tiến lên, chần chờ vỗ bả vai Diệp Thiên Tuyết: "Trở lại thì tốt, trở lại thì tốt rồi."
Diệp Thiên Tuyết cúi đầu, nhẹ nhàng đáp một tiếng, nói: "Cha, con có thể đi
thư phòng của cha ngồi một chút được không? Có một chuyện, con muốn làm
rõ."
Diệp Hâm Thành có chút mê mang, nhưng lại đáp ứng không chút do dự.
Hai người vào thư phòng, sau khi ngồi xuống, Diệp Hâm Thành liền đi pha
trà, sau đó đem chén đưa cho Diệp Thiên Tuyết đang ngồi trước mặt: "Có
chuyện gì muốn nói với cha?"
Diệp Thiên Tuyết im lặng một
lát, nhẹ giọng nói: "Cha, có chuyện con muốn thừa nhận với cha, chuyện
bắt cóc lần này, con đã biết từ trước."
Tay Diệp Hâm Thành run lên, nước trong chén rơi xuống mu bàn tay, ông buông chén, lấy khăn lau nước trên tay.
"Con nói…con biết trước?" Ông có chút không tin hỏi lại, Diệp Thiên Tuyết
bình tĩnh gật đầu: "Bởi vì, chủ mưu vụ bắt cóc này, chính là Liễu Phỉ
Phỉ."
Diệp Hâm Thành ngồi ở đối diện cô, gương mặt khiếp sợ tột độ.
Không được mấy giờ cảnh sát đã biết Liễu Phỉ Phỉ là người vạch ra chuyện này, bởi vì Phong ca không thông minh tài trí như bọn cướp trong tivi, cho
nên không thể chạy thoát.
Sau khi hắn biết chuyện căn phòng
nhỏ giam con tin bốc cháy, còn có người thiếu chút nữa chết cháy ở bên
trong, vẻ mặt của hắn liền thay đổi. Thực ra, hắn cũng chỉ là tên lưu
manh, cũng không phải loại người thông minh tài trí giàu nghị lực, không bao lâu liền chủ động khai báo.
Theo thông tin, trên điện
thoại của hắn tìm được đầu mối căn cứ hắn cùng Liễu Phỉ Phỉ liên hệ,
cảnh sát đối với việc này có chút khó tin, nhưng cũng làm hết chức trách gọi cho Liễu Phỉ Phỉ .
Liễu Đan Văn đối với việc này lại
cảm thấy cực độ khó tin, trước mặt cảnh sát bà ta liền đi hỏi Liễu Phỉ
Phỉ, chuyện này có phải thật hay không.
Liễu Phỉ Phỉ chột dạ liên tục phủ nhận. Liễu Đan Văn lại nghi ngờ nhìn cô ta: "Mẹ hi vọng
con không nói dối, chuyện này không phải thật."
Nói xong, bà không lôi kéo Liễu Phỉ Phỉ từ trong tay cảnh sát nữa.
Ngược lại Diệp Hâm Thành vẻ mặt phức tạp. Nếu là trước kia, ông tuyệt đối sẽ
lao ra làm người cha tốt, giúp đỡ Liễu Phỉ Phỉ biện giải. Nhưng hiện
tại, ông vẫn đứng tại chỗ không hề nhúc nhích.
Liễu Đan Văn nhẹ nhàng kéo cánh tay ông: "Hâm Thành, em có chút lo lắng