
em đoán hẳn là có."
Chờ máy bay đap xuống, Tằng Hàm có chút chán nản phát hiện, quả nhiên
có người giơ tên Diệp Thiên Tuyết chờ sẵn. Anh đi theo Diệp Thiên Tuyết, sau tấm biển tên là một người Hoa khoảng hai mươi bảy hai mươi tám
tuổi, nhìn thấy bọn họ liền chạy tới, cô có chút tò mò nhìn Tằng Hàm
liếc mắt một cái, dùng Trung văn một cách không tự nhiên hỏi Diệp Thiên
Tuyết: "Xin hỏi, cô là Diệp Thiên Tuyết phải không?" Nói xong lấy ra ảnh chụp đối chiếu một chút.
Diệp Thiên Tuyết mỉm cười xác nhận.
Cô lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Tôi là người do ngài Tim phái đến đây đón cô, tên Trung văn của tôi là Diêu Mỹ Lan, cô có thể gọi tôi
Melanie."
Diệp Thiên Tuyết gật gật đầu đáp ứng.
Tằng Hàm còn có chút lo lắng hỏi người này có đúng không, sau đó mới phất tay với cô, đi về phía người đón anh.
Lúc Diệp Thiên Tuyết đi theo Diêu Mỹ Lan ra sân bay, quay đầu nhìn cảnh tượng náo nhiệt của sân bay.
Có lẽ, đây cũng là cuộc gặp gỡ mới của chính mình.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tân bản đồ
Muốn thấy rõ lòng, mặt khác, tìm được đẩy ngã phía sau màn boss bí quyết Ngay khi Diệp Thiên
Tuyết đến Mĩ, Cố Trường Khanh đã gọi điện ân cần hỏi thăm xem cô đã
thích ứng với cuộc sống bên đó chưa, sau lại có chút do dự nói với Diệp
Thiên Tuyết: "Tiểu Tuyết, sao con lại quen hạng người như Thi Yến Hàn?
Cô ta đến tìm con."
Diệp Thiên Tuyết cả kinh, nhớ là mình có gọi cho Thi Yến Hàn nhưng cô ta vẫn không nghe máy. Khi dì nhỏ hỏi lại lần nữa, cô cũng không muốn nói
dối, vì vậy thở dài: "Dì ah, chuyện này người đừng hỏi nữa được không?
Dù sao, con cũng không cùng cô ta tiếp xúc nhiều . Nhưng có lúc một số
việc. . . . . ."
Lời của Diệp Thiên Tuyết khiến Cố Trường Khanh một mặt thấy giận dỗi,
một mặt lại thấy trong lòng có chút hưng phấn quỷ dị, rốt cuộc thì cháu
mình cũng trưởng thành, tự nhiên cũng có những bí mật.
"Thôi, vậy ta kệ cháu. Cô ta có nhắn lại cho cháu một số diện thoại đó." Cố Trường Khanh đưa số cho Diệp Thiên Tuyết, hai người tiếp tục hàn
huyên rồi mới gác máy.
Sau đó Diệp Thiên Tuyết bận rộn gọi điện báo cho mọi người, khi cô gọi cho Thi Yến Hàn thì đã là nửa ngày sau rồi. :)
Khi Thi Yến Hàn bắt máy, giọng nói mang theo một chút cẩn thận cùng do dự không xác định: "Diệp Thiên Tuyết?"
"Là tôi" Ở bên này điện thoại Diệp Thiên Tuyết trả lời, "Thi nữ sĩ, có phải Hùng ca đã xảy ra chuyện gì?"
Tay đang cầm điếu thuốc của Thi Yến Hàn bỗng run một cái, sau đó cô ta
mới cười: "Đùa gì thế, làm sao có thể xảy ra truyện gì được. Chỉ là tôi
mới đổi số thôi."
"Chỉ đổi số mà phải tìm tới tận nhà dì nhỏ tôi để đưa số sao?" Diệp
Thiên Tuyết bình tĩnh nói, "Coi như không có việc gì thì cũng là có cái
gì xảy ra làm cô lo lắng, nếu không. . . . . . Thi Yến Hàn, thật sự tôi
hiểu cô cũng không ít, cô có tin không. Nói đi, tìm tôi có việc gì? Nếu
như không phải một ngày ba lần cô gọi cho tôi, tôi cũng không biết cô
tìm. Nếu như cô đoán có chuyện vậy thì kéo tôi vào không phải là tốt?"
Thi Yến Hàn cúi đầu cười, "Sao lại không tin tôi. Được rồi, đúng là có
chuyện thật, có một người tôi nghĩ đã chết, bỗng trở lại."
Nghe cô ta nói vậy, ngược lại Diệp Thiên Tuyết thở phào nhẹ nhõm, "Quả
nhiên là vậy." Cô tự lẩm bẩm, bên kia Thi Yến Hàn nghe không rõ, thì hỏi ngược lại "Gì vậy?"
Diệp Thiên Tuyết không có ý trả lời, chỉ nói thẳng: "Người kia, có phải chính là người cướp Liễu Phỉ Phỉ đi?"
Trầm mặc một hồi lâu, Thi Yến Hàn mới cúi đầu cười nói: "Sao cô biết?"
Diệp Thiên Tuyết chạm nhẹ ngón tay vào những đóa hoa, khẽ mỉm cười: "Tôi đoán. Thi nữ sĩ, có thể để Hùng ca ra mặt hỏi thăm một chút, người này
không phải từ Detroit trở về sao?"
Với vấn đề như vậy, Thi Yến Hàn băn khoăn nhăn mày: "Cô. . . . . . Quan tâm người này như vậy làm gì?"
Diệp Thiên Tuyết dở khóc dở cười: "Hắn ta đã mang Liễu Phỉ Phỉ đi, lại
có thế lực đủ sức tạo uy hiếp, tôi không quan tâm mới không bình thường. Thi nữ sĩ, đừng quên, tôi cùng đứa em kế này thủy hỏa bất dung, cô quên cô ta là vì sao mà bị xử tội như vậy ư?"
Lúc này Thi Yến Hàn mới sáng tỏ, vỗ mặt bàn một cái, nhìn Hùng ca ngồi cách đó không xa .
Hùng ca chỉ mỉm cười nhìn Thi Yến Hàn gọi điện, hôm nay thấy cô nhìn
mình, không khỏi kinh ngạc: "Sao vậy, bạn gái nhỏ có chuyện muốn nói với anh?"
Thi Yến Hàn lắc đầu, nói với người bên kia điện thoại: "Lúc trước cô tìm tôi là vì chuyện này?"
"Không hoàn toàn đúng." Cách một đại dương tiếng người bình tĩnh như sự
việc không liên quan đến mình từ đầu điện thoại truyền đến: "Phiền cô
thông báo cho Hùng ca cẩn thận với người kia. Hắn. . . . . ."
Nghe giọng Diệp Thiên Tuyết như có chút khổ não, không biết nên biểu đạt thế nào, ngược lại lòng hiếu kỳ của Thi Yến Hàn lại trỗi dậy.
Nếu là trước kia, cô chắc chắn sẽ cúp máy một câu cũng không nói, nhưng lúc này cô rất kiên nhẫn chờ Diệp Thiên Tuyết.
Một lát sau, Diệp Thiên Tuyết mới tìm được từ thích hợp để diễn tả sự lo lắng của mình: "Hắn so với các ngươì tưởng tượng còn nguy hiểm hơn."
Nói xong, cũng thấy một hai câu qua loa như vậy quả thật không có sức
thuyết