Nhật Ký Báo Thù

Nhật Ký Báo Thù

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324861

Bình chọn: 7.5.00/10/486 lượt.

ói tiếp: "Thế lực ngầm muốn làm loạn một lần nữa ."

Diệp Thiên Tuyết không biết vì sao, đột nhiên nhớ tới cuộc đọ sung phát sinh đời trước, Thi Yến Hàn chết đi. Trong lòng cô cảm thấy bất an,

quyết định lát nữa nhất định phải gọi cho Thi Yến Hàn bằng được.

Thấy ánh mắt cô có chút mơ hồ, Vương Kỳ Ngọc hỏi: "Cậu nghĩ tới điều gì sao?"

Diệp Thiên Tuyết trầm mặc, lắc đầu: "Không, mình chỉ là cảm thấy, mọi chuyện thật khéo."

Vương Kỳ Ngọc suy tư, cũng hiểu được: "Cậu cảm thấy, người cướp đi Liễu Phỉ Phỉ, có thể chính là người dẫn đầu làm loạn?"

Chân mày cô ấy hơi nhíu lại, "Nếu như vậy, cậu phải thật cẩn thận. Liễu Phỉ Phỉ vốn sẽ không an phận, nếu thế lực phía sau cô ta là xã hội đen, chỉ sợ cô ta không còn e ngại gì nữa."

Diệp Thiên Tuyết nhỏ giọng nói chuyện của Đồng Bình Thiên, Vương Kỳ Ngọc kinh ngạc mắt trừng lớn.

"Liễu Phỉ Phỉ cô ta thật sự là. . . . . ." Thân là cô gái ngoan, trong

khoảng thời gian ngắn Vương Kỳ Ngọc cư nhiên tìm không thấy từ để hình

dung Liễu Phỉ Phỉ.

"Vậy trước hết cậu nên xuất ngoại đi." Vương Kỳ Ngọc trầm mặc một hồi, hạ quyết tâm, "Ít nhất, nước ngoài an toàn hơn."

Diệp Thiên Tuyết mỉm cười: "Vạn nhất người kia là từ nước ngoài trở về, mình chẳng phải rơi vào trong tay hắn ta sao?"

Vương Kỳ Ngọc kiên định lắc lắc đầu: "Có thể ở nước ngoài thế lực của

xã hội đen tuy lớn, trên cơ bản rất ít về nước. Nếu trở về, trong nước

không có khả năng không biết." Vẻ mặt của cô ấy so với sự thật còn thật

hơn, "Cho nên, cho dù người đó là từ nước ngoài trở về, cũng nhất định

chính là nhân vật bên ngoài, đối với cậu không có uy hiếp gì."

Nghe cô ấy nghiêm trang phân tích như vậy, Diệp Thiên Tuyết bật cười, cô dịu dàng nói cám ơn.

Giống như lời Diệp Hâm Thành, mấy ngày Diệp Thiên Tuyết liền ra nước ngoài.

Ở đại sảnh trong sân bay cùng Diệp Hâm Thành Cố Trường Khanh Trương Cẩm Văn còn có Phó Hoài Minh chia tay, Diệp Thiên Tuyết quay đầu đẩy xe

hành lý đi. Tằng Hàm đứng cách cửa đăng ký không xa, thật sự giống như

lời anh nói, hai người cùng chuyến bay, Diệp Thiên Tuyết cũng không

kháng cự đáp ứng ngồi cùng anh.

Bốn người nhìn theo bóng lưng Diệp Thiên Tuyết biến mất ở phía sau cửa đăng ký khẩu, đều ngơ ngẩn.

Ngụy Vũ xa xa nhìn bóng lưng Diệp Thiên Tuyết biến mất, thập phần mất mát cười cười.

Vương Kỳ Ngọc cùng Tô Vũ ở bên cạnh nhìn, Tô Vũ khinh thường khinh bỉ

anh ta: "Mày nếu không bỏ được, liền mua vé máy bay đuổi theo đi, đừng ở chỗ này bày ra bộ dáng thương tâm mất mát, cô ấy không nhìn thấy đâu."

Ngụy Vũ nghiêng mặt liếc một cái, nhìn anh ta bị Vương Kỳ Ngọc ngắt kêu oai oái, mỉm cười, có một loại cảm giác thành thục không đúng tuổi:

"Không được. Cô ấy không thích nhìn tao như vậy. Hơn nữa, bây giờ cô ấy

cũng không cần một tình yêu làm cô ấy ngạt thở, cho nên, điều tao có thể làm cũng chỉ là tôn trọng quyết định của cô ấy."

Tô Vũ nhìn anh, cảm thấy có chút xa lạ: "Tao nói, mày thật sự là Ngụy Vũ?"

Ngụy Vũ tiếp tục mỉm cười: "Trừ bỏ tao, mày còn biết Ngụy Vũ khác?"

Vương Kỳ Ngọc ở bên cạnh thấy Tô Vũ nhìn Ngụy Vũ đến ngây ngốc, cười

nhạo một tiếng: "Như thế nào, cảm thấy mình lớn tuổi hơn nhưng không

hiểu chuyện hơn người ta?"

Tô Vũ giơ chân: "Tiểu Ngọc em không thể nói như vậy, em làm anh thật đau lòng!"

Ngụy Vũ ở một bên mỉm cười nhìn hai người đùa giỡn, một lát sau, hai

người đều bình tĩnh, anh nghe Vương Kỳ Ngọc nói: "Nhưng mà, Tiểu Bàn như vậy, không giống lúc bình thường nha."

Biểu tình Vương Kỳ Ngọc vui mừng ra mặt: "Chính chắn rất nhiều, cũng

đẹp trai rất nhiều, hiện tại, gọi em là Tiểu Bàn chị cũng cảm thấy xấu

hổ."

Ngụy Vũ cười xấu xa: "Vậy đừng gọi em là Tiểu Bàn ." Anh khiêu khích

nhìn Tô Vũ liếc mắt một cái, "Em không ngại chị Tiểu Ngọc gọi em thân

mật một chút."

Tô Vũ ở một bên hét lớn: "Họ Ngụy, mày có ý gì! Đi ra solo!"

Vương Kỳ Ngọc không kiên nhẫn đá một cái, làm cho anh ta ôm bắp chân

nhảy dựng lên, liền nhìn Ngụy Vũ cười nói: "Như thế nào ở trước mặt Tiểu Tuyết không chính chắn như vậy?"

"Cô ấy vốn là người nặng tâm sự, nhưng ít nhất khi ở bên cạnh em, cô ấy có thể thoải mái một ít." Ngụy Vũ cười thực bình tĩnh, nhìn hai người

gật gật đầu: "Em đi trước, công ty còn có việc chờ em giải quyết."

Vương Kỳ Ngọc nhìn anh đi xa, quay đầu nhìn Tô Vũ đang nhìn mình với vẻ mặt tội nghiệp, ngoắc ngón tay.

Đợi cho Tô Vũ điên cuồng chạy tới liền lôi kéo anh, cho anh một nụ hôn

ngọt ngào, làm tim Tô Vũ chạy loạn cào cào, cảm giác không thoải mái lúc nãy quăng hết qua một bên.

Hoạt động trên máy bay của Diệp Thiên Tuyết hầu như đều là ngủ.

Chờ lúc cô bị Tằng Hàm đánh thức, liền thấy được gương mặt khó tin của

Tằng Hàm: "Trời ạ, anh chưa thấy qua người có thể ngủ như em vậy. Một

đường mười mấy giờ em chỉ có hai giờ là tỉnh táo."

Diệp Thiên Tuyết bật cười: "Đã tới chưa?"

Tằng Hàm trở nên nghiêm túc một ít: "Còn có 20 phút nữa là tới. Ở đây

em có người đón không? Nếu không, gia đình anh cũng có mua một căn hộ,

có muốn đi qua bên của anh trước không?"

Diệp Thiên Tuyết gật đầu: "Nếu không có người tới đón em liền đi theo anh. Nhưng mà,


XtGem Forum catalog