
hí, quen nhau lâu như vậy cũng chưa từng thấy cô bạn này tức giận
quá bao giờ. Sống ở trong thế giới đơn độc của chinh mình, không chịu ô nhiễm
của xã hội, tự tại vui vẻ, cô gái dễ thương như vậy là mẫu người mà nam sinh
thích nhất. Nhưng mà, cô bạn này quá mức đơn thuần, căn bản là không rõ cảm
tình phức tạp của nam nữ, năng lực yêu thương người khác phái chính là số
âm.
Nghê Bối Bối lấy ra một túi đồ ăn vặt, vừa ăn vừa cảm
thán, nhìn hai mỹ nữ trước mặt, một người thanh lệ thoát tục, một người xinh
đẹp động lòng kẻ khác, sống trên đời có hai mỹ nhân như thế làm bạn, còn mong
ước gì hơn đây.
“Cái tên Hạ Viễn Hàng kia cũng thật quá may mắn
đi!” Hung hăng cắn mấy món ăn, Nghê Bối Bối cảm thán nói.
“Nói bậy bạ gì đó!” Diêu Thủy Tinh trừng mắt
liếc cô một cái, thật không rõ cô cô này đang suy nghĩ linh tinh cái gì đây
nữa, không phải là quá nhanh đi. Mới vừa rồi không phải còn đang nói đến chuyện
của Tiểu Nhã hay sao, như thế nào lại chuyển đến…hắn cơ chứ.
Kẻ quen biết lâu năm như Nghê Bối Bối và Hướng Phù Nhã
dễ dàng nhìn ra bên tai cô bạn mình đã hơi hơi ủng hồng e lệ, mị lực của tình
yêu quả nhiên không hề đơn giản, có thể làm cho người kiêu ngạo như Diêu Thủy
Tinh đây lộ ra loại thần sắc mềm mại đáng yêu như thế này.
Nghê Bối Bối đang định xấu xa giễu cợt bạn mình một
chút thì tiếng chuông thanh thúy điểm giờ vào lớp vang lên, đánh gãy cuộc nói
chuyện của mọi người, cũng thuận tay giải cứu Diêu Thủy Tinh khỏi vấn đề khốn
quẫn đó.
Mãi cho đến khi tan học, bọn họ cũng không có thời
gian tiếp tục nói chuyện phiếm với nhau nữa, dù sao cuộc thi sắp tới gần, căn
bản là không có nhiều thời gian chuyện trò với nhau, hơn nữa chỗ này là một
trường điểm có tiếng, không khí học hết sức nghiêm túc, việc học cũng nặng hơn
một tầng, làm cho người ta muốn thở cũng khó nữa là.
Hướng Phù Nhã chậm rãi thu dọn sách giáo khoa trên
bàn, Bối Bối gấp gáp vội vàng đã sớm chạy trốn không thấy bóng người ngay sau
khi tiếng chuông tan học vang lên, mà Thủy Tinh khỏi cần nghĩ cũng biết, nhất
định đã vụng trộm hẹn với Hạ Viễn Hàng rồi, đối với cặp tình nhân nhỏ này nên
làm thế nào đây ah? Nghĩ đến gia thế của hai người, lại cả tình huống của Hạ
Viễn Hàng, Hướng Phù Nhã có chút lo lắng mà thở dài. Nhưng mà suy nghĩ quá
nhiều luôn không phải tác phong của cô, cho nên phiền não liền quay trở lại bên
cạnh một người, kẻ đó, cô nên làm thế nào với anh bây giờ đây?
Nên trực tiếp về nhà sao? Hay là…đi đến chỗ đó? Buồn
rầu cắn môi, khoác túi sách lên vai đi khỏi lớp học, ánh tịch dương bên đường
vẫn từng chút từng chút một vàng dần đi, buông xuống những hàng cây thẳng tắp
hai bên, bóng cây cao ngất lẳng lặng tản ra một mùi hương nhàn nhạt. Chim chóc
trên ngọn cây nhẹ nhàng ca hát, lớp lông màu xám ẩn hiện trong tán lá xanh
khiến tâm tình cô tốt hơn một chút. Đột nhiên thấy rất nhớ ánh chiều tà bên bờ
sông nước ngọt ấy, rõ ràng, rõ ràng đó là nơi cô đã phát hiện trước mà, không
cần phải vì anh mà thay đổi! Hơn nữa, hơn nữa cô cần gì phải trốn tránh anh
chứ. Kẻ làm chuyện xấu cũng đâu phải là cô ah?
Kéo kéo dây đeo túi sách, cô hạ quyết tâm quay vòng
trở lại, mang theo sự hưng phấn cùng chờ mong khó hiểu, Hướng Phù Nhã nhẹ nhàng
sải bước chân hướng bờ sống đi đến, ánh chiều tà xinh đẹp, chờ ta nha.
Bảo bối thân yêu, anh thực sự có thể đối với em như
vậy chứ? Thực sự có thể chứ?
Anh chưa có tới.
Đã suốt một tuần, nói không nên lời là thất vọng hay
là vui vẻ, Hướng Phù Nhã nhìn nơi anh đã từng đứng, lần đầu tiên cảm thấy vị
ngọt thanh thúy của quả táo mất đi tư vị.
Anh không đến, không phải như thế là tốt sao? Không ai
quấy rầy cô, cô có thể lẳng lặng hưởng thụ hoàng hôn xinh đẹp, nghe tiếng sóng
vỗ nhẹ vào bờ, hết thảy đều quen thuộc mà thân thiết, nhưng vì sao cô lại có
cảm giác mất mát đi thứ gì đó chứ?
Nhất định là tại chiếc vòng tay đã bị anh cầm đi, vật
đó là món quà của ba cô, cô vì luyến tiếc nó mới có thể đối với anh bận tâm,
khẳng định là như vậy.
Dùng sức cắn xuống quả táo ngọt ngào, thư thái hưởng
thụ cảm giác giòn giòn bị nhấm nuốt trong miệng, mùi thơm ngát thỏa mãn vị giác
của cô vô cùng. Cô ghé vào trên hàng rào, nhìn hào quang đỏ rực chói mắt ở phía
thái dương đang dần mất đi, những vòng tròn màu da cam lấp lánh trên mặt sông
đẹp đến rung động lòng người, từ xưa đến nay, bao nhiêu văn nhân mặc khách đã
say lòng cho cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp này mà không thể tự thoát ra được.
Cái miệng nhỏ nhắn vội vàng cắn quả táo, mơ hồ không
rõ vang lên hai tiếng, “Ừm…… Crốp” (tiếng
kêu phát ra khi cắn táo í )
“Là ai chọc cho cô gái của anh không vui vậy?” Tiếng
nói trầm thấp nam tính vang lên phía sau cô, làm cô sợ tới mức quả táo trong
tay chuẩn bị cắn thiếu chút nữa rớt xuống sông, nhanh chóng xoay người, làn váy
màu xanh xám theo động tác xoay người vẽ nên một vòng cung xinh đẹp, cặp chân
trắng nộn lộ ra càng bóng loáng.
Cô nhìn người đàn ông đang lười nhác tựa vào cửa xe,
rất có tinh thần, khóe miệng lộ ra một chút cười thản nhiên làm cho bờ môi mỏng
có