
miếng, vị ngọt mang theo hương thơm nh tràn
ngập khoang miệng, tư vị trái dâu độc đáo lưu luyến không rời. Cô hơi mị mắt,
hài lòng hưởng thụ mĩ vị này, con ngươi trong veo như nước không tự chủ được
lại nhìn về phía người đàn ông cực kì đáng chú ý đằng kia một cái.
Đứng cách người này tầm mười bước, kì thực cũng không
thể tính là xa, đủ để cho cô có thể đánh giá anh thật cẩn thận từ trên xuống
dưới một lượt, bao gồm dáng người cao ngất, khuôn mặt tuấn mĩ quý khí cùng với
ánh mắt sắc bén, lạnh lùng.
Anh chắc chắn là một người không dễ ở chung, mặc dù
trong suốt nửa tháng qua, cô chưa từng nói với anh một câu nào, nhưng chẳng
hiểu sao bản thân lại vô cùng khẳng định điều ấy.
Bộ quần áo tây trang được cắt may cẩn thận, khéo léo
lại nói cho cô biết, gia thế nhà anh nhất định rất lớn, bởi vì khí chất người
này cũng không phải là dùng tiền là có thể lấy ra, chắc chắn là do bối cảnh gia
đình. Nhưng người đàn ông như thế, vì sao suốt một tháng nay đều chăm chỉ xuất
hiện ở bờ sông này, nơi cô mỗi ngày hay đến ah?
Là giống như cô, thích phong cảnh nơi này cùng vầng
mặt trời lặn hay sao? Không đúng! Từ lúc bắt đầu xuất hiện, anh vẫn luôn ngồi
tựa vào tường không ngừng đùa nghịch với cái laptop, chưa từng nâng mắt nhìn
qua cảnh mặt trời lặn ra sao mà!
Như vậy là anh thích không khí tĩnh lặng ở đây sao?
Hướng Phù Nhã nhìn khắp xung quanh một lần nữa, không khỏi thở dài một hơi,
trong lòng phủ định ngay đáp án này. Từ ngày anh bắt đầu xuất hiện ở bờ sông
này, người đi qua rõ ràng tăng nhiều lên, hơn nữa toàn bộ là phái nữ. Tuy rằng
thần sắc anh lãnh đạm khiến cho đám con gái không dám đến gần, nhưng là mị nhãn
kia đã phóng ra thì cứ từng giọt từng giọt một cuốn hút không ít người. (Momo:
Ở đâu có soái ca, ở đó có mỹ nữ, yes!!!!^^)
Không cần suy nghĩ cũng biết nơi này không hề tĩnh
lặng.
Vậy thì rốt cuộc tại sao anh lại đến đây mỗi ngày chứ?
Một quả dâu tây đỏ tươi xinh đẹp lại biến mất trong
hộp, không có cách nào khác ah, Hướng Phù Nhã cô yêu chết các loại hoa quả màu
mè như thế này mà, mỗi ngày đều phải ăn cho no mới cảm thấy cuộc sống này hoàn
mĩ được. Nhìn làn da mềm mại của cô là biết, hoa quả thật sự rất có ích, nói
mãi cũng không hếc dụng.
Dạo trước, mỗi khi tan học cô đều cùng Bối Bối và Thuỷ
Tinh đến bờ sông này xem mặt trời lặn, cùng nói chuyện phiếm, đó là thời khắc
cô mong chờ nhất trong ngày. Chỉ là, mấy ngày gần đây chủ quán nơi Bối Bối làm
thêm đột nhiên sửa lại lịch làm việc, cô bạn không còn có thời gian đến đây
thưởng thức hoàng hôn nữa, mà Thuỷ Tinh xưa nay luôn không có nhiều lúc rảnh
rỗi, thời gian theo cô đến đây càng thiếu hơn.
Nửa tháng này, mỗi ngày cô đều một mình ngồi ở bờ
sông, nhìn ánh tịch dương ban chiều, nước lên nước xuống, mặc dù có chút tịch
mịch, nhưng vẫn thích ý vô cùng, đặc biệt là khi anh mỗi ngày đều đúng giờ xuất
hiện ở đây.
Ánh mắt vụng trộm đánh giá lại bị con ngươi đen của
anh vừa lúc bắt được, hai má cô lập tức đỏ bừng, tim đập nhanh thêm vài nhịp.
Chính là như thế! Chuyện tương tự như vậy trong nửa
tháng qua tựa hồ đã xảy ra vô số lần, anh rõ ràng biết cô tò mò về mình, thế mà
mỗi lần đều thong dong tuỳ ý cô xem xét, ngắm nghía, ngẫu nhiên còn có thể nâng
mắt lặng lặng nhìn lại làm cho cô không biết phải làm sao.
Cô vốn là kẻ đơn thuần, không biết được cảm giác tim
đập điên cuồng cùng vẻ mặt xấu hổ này đến tận cùng là cái cảm giác gì, chỉ biết
là, cô mỗi ngày đều ngóng trông để có thể sớm đi đến nơi này hơn một chút, cùng
anh thưởng thức cảnh sắc xinh đẹp.
Mặc dù, từ đầu tới cuối hai người bọn họ không hề nói
chuyện gì với nhau, chỉ có ánh mắt ngẫu nhiên tiếp xúc.
Mỗi lần nhìn chăm chú lẫn nhau, anh đều giống cô chỉ
nhìn tầm hơn một phút, sau đó trong ánh mắt hiện lên tia sáng không rõ ràng rồi
lại cúi đầu chăm chú vào chiếc laptop.
Công việc của anh chắc là rất bề bộn, nhìn thứ máy móc
khẽ phát ra ánh sáng trong tay anh, cho dù không
hề biết đó là gì, cô cũng khẳng định nó vô cùng quý giá, vậy mà nằm trong tay
anh lại có cảm giác hết sức tự nhiên và tuỳ ý.
Vầng mặt trời đỏ tươi chậm rãi từng chút từng chút một
chìm dần xuống, lưu lại bầu trời sáng lạn giống như những nét vẽ bừa bãi mà
tiêu sái ấn tượng, đông một nét, t một nét, hoàn toàn tuỳ ý phóng tay, lại có
thể trở thành cảnh đẹp tự nhiên đặc sắc vô cùng.
Cô thích nhìn hoàng hôn, Bối Bối mỗi lần thấy thế đều
cảm thán như nhau: “Tiểu Nhã, cảm tình duy nhất giống con người ở cậu, chỉ sợ
chính là quyến luyến với ánh tịch dương này đi!”
Không như lời Bối Bối nói, kỳ thật cô không phải là
một thiếu nữ đa sầu đa cảm, cuộc sống của cô luôn đơn thuần và vui vẻ, sống trong
thế giới vô ưu vô lo, dễ dàng thoả mãn.
Nhìn thoáng qua đồng hồ, kim đã gần chỉ tới bảy giờ,
cô nên trở về nhà thôi. Ánh mắt không tự chủ được nhìn thoáng qua người con
trai vẫn đang cúi đầu đằng kia, có chút không nỡ buông, nhưng mà vẫn là nên đi thôi.
Cầm lấy túi sách hơi nặng, cô chậm rãi đi qua người
anh, nghe được thanh âm máy tính rất nhỏ, anh chắc là không chú ý đến cô đi!
C