
c
từ trong giấc ngủ say tỉnh lại, con ngươi xanh lam mặc dù trong đêm tối vẫn lóe
ra ánh sáng độc đáo như cũ.
“Bảo bối, làm sao vậy?” Anh lập tức hoảng hốt không
ngừng, bật sáng đèn đầu giường, ôm lấy cô nhìn một lần từ trên xuống dưới, xác
định là cô vẫn mạnh khỏe, không có dấu hiệu muốn sinh non, cũng không thoải mái
ở chỗ nào mới an tâm hơn chút. “Bảo bối ngoan, nói cho anh biết, rốt cuộc là
làm sao vậy?”
Anh cúi đầu dụ dỗ, đau lòng thương tiếc lau nước mắt
cho cô, từ khi ở cùng một chỗ cho đến nay, những cảm giác chưa từng thể nghiệm
cô đều cho anh trải qua một lần, lo lắng đề phòng vì một người con gái đến thế,
cho dù là một giọt nước mắt thôi cũng có thể khiến cho tâm anh như thắt lại,
khó chịu vô cùng.
“Đều tại anh, đều tại anh!” Cô ở hắn trong lòng anh
khóc nức nở, tóm lấy cánh tay anh vừa cào vừa cắn.
“Bảo bối, đừng cắn nữa, sẽ hỏng răng nanh đấy.” Anh
không lo lắng sẽ làm mình đau tay, chỉ lo cho hàm răng trắng chỉnh tề của cô thôi,
anh nhớ bác sĩ có nói qua, khi mang thai răng nanh của phụ nữ sẽ bị tổn thương,
cô cắn như vậy liệu có làm sao không đây?
Anh nhẫn nhục chịu đựng như vậy, cô làm sao có thể
tiếp tục phát giận được nữa đây? Mỗi lần đều như thế, rõ ràng là cô cố tình gây
sự trước nhưng anh lúc nào cũng bao dung, toàn tâm toàn ý chăm sóc cho cô, hại
một thân lửa giận ngút trời của cô lập tức biến thành chột dạ đau lòng cùng cảm
động.
“Có đau không anh?” Vỗ về cánh tay bị mình cắn hồng,
nhìn dấu răng thật sâu trên đó, cô hình như càng lúc càng khó khống chế tính
tình của bản thân, cứ tức giận vô cớ.
“Không đau, đương nhiên không đau.” Anh cười, sức lực
nho nhỏ của cô như vậy căn bản anh chẳng có cảm giác gì. Nhìn gương mặt biến
hóa cực nhanh của cô, anh âm thầm thở dài trong lòng, bác sĩ Smith căn dặn quả
nhiên chính xác. Trong thời gian trước khi sinh, thân thể của phụ nữ có thai
thay đổi mỗi ngày một lớn, gánh nặng cũng nhiều lên, tính tình cũng vì thế mà
hết sức bất định.
Vốn là một thiếu nữ dịu dàng ngọt ngào, giờ đã biến
thành một người đàn bà đanh đá, chua ngoa mất rồi, nhưng mà, cũng là một người
đàn bà đanh đá, chua ngoa đáng yêu nhất trên thế giới này.
“Đến đây nào bảo bối, nói cho anh biết, có phải lại
không thoải mái hay không?” Bàn tay to theo thói quen lại vỗ về thắt lưng của
cô, biết nơi này gần đây rất hay nhức mỏi: “Hay là cục cưng không chịu ngoan
ngoãn ngủ, lại luyện quyền cước trong bụng em rồi?”
Con của anh nhất định là thai nhi không chịu an phận
nhất trên đời, lúc nào cũng ở trong bụng mẹ lăn lộn khắp nơi, ép buộc không
ngừng, có đôi khi cô nằm trên giường còn có thể thường xuyên nhìn thấy trên cái
bụng tròn lồi ra những điể nhỏ, đó chính là cái tiểu tử thối kia đang ở bên
trong vung nắm đấm bé tẹo của mình.
“Không có.” Biết anh lại mất hứng vì tưởng con ép buộc
cô, Hướng Phù Nhã liền vội bào chữa, lần này không hề liên quan tới con, chỉ là
cô không ngủ được mà thôi, mà nguyên nhân không ngủ được chính là……
Mặt cô đỏ ửng lên.
“Vậy là làm sao, nói cho anh biết đi.”
“Em……” Cô há mồm, nhìn ánh mắt cổ vũ của anh, rốt cục
chịu nói hết. “Em…đã đói bụng rồi.” Vừa nói xong, cô lập tức xấu hổ nước mắt
lưng tròng.
Đúng vậy, cô chính là đã đói bụng mà thôi, ngủ thế nào
cũng không được, lăn qua lộn lại vẫn cảm thấy bụng trống rỗng. Rõ ràng bữa tối
ăn ngon miệng như thế, còn uống hết cả một bát canh cá trích đậu đỏ, đừng nói
sau đó còn theo anh ăn một đống hoa quả đủ loại làm cho bụng tưởng sắp nứt ra
rồi.
Nhưng mà, sau khi ăn xong còn chưa đến ba giờ, cô đã
đói bụng.
Nhìn ánh mắt ủy khuất đáng thương kia của cô, anh
thiếu chút nữa bật cười ra tiếng, tiểu nha đầu này sao có thể đáng yêu như thế
chứ, làm cho anh rối tinh rối mù cả lên rồi. “Chỉ là đói bụng thôi?”
Thấy cô gật đầu, anh nhẹ nhàng thở ra. “Nha đầu ngốc,
chuyện này cũng đáng để khóc sao? Muốn ăn cái gì, anh bảo nhà bếp làm cho em.”
Chỉ cần cô muốn, đừng nói là ăn, cho dù là sao trên trời, anh cũng sẽ mua phi
thuyền vũ trụ bay lên cung trăng hái xuống cho cô.
“Nhưng mà......” Cô chu chu môi, muốn nói lại thôi.
“Sao?”
“Em, em muốn ăn......” Mặt lại đỏ.
“Muốn ăn cái gì nói cho anh biết là được.”
“Em muốn ăn hà tử tiên [, gà
rang muối, còn có cả đại tràng bao ruột non [2'>, bánh
máu heo [3'> nữa.”
Cô ngủ không được, ngủ thế nào cũng không được, trong đầu luôn không ngừng hiện
lên hình ảnh những món ăn mê người này khiến cô đói muốn chết, thèm ăn không
thể chịu nổi.
“Henry có thể làm những món này được sao?” Anh cau
mày, nghĩ thử xem đầu bếp năm sao của nhà mình có thể làm được không, Henry
thường nghiên cứu những món đồ ăn ngon ở khắp nơi, đối với thức ăn Trung Hoa
càng cuồng nhiệt hơn nữa, tinh thông đủ loại, đồ ăn Đài Loan cũng quen thuộc vô
cùng. Nửa năm qua nhờ có ông chăm sóc đến vấn đề ẩm thực của Phù nhi mới khiến
cô ăn đến vui vẻ quên hết trời đất, khen đầu bếp Henry không ngớt miệng.
Nhìn khuôn mặt cô càng ngày càng mượt mà, anh cũng
chấp nhận với số lương mỗi ngày một tăng của Henry, không hề khoa trương khi
nói, tiền lương hiện t