
cùng vẫn không kịp, liền đụng trúng chiếc xe
đó.
Lương Kiến Phi nhìn
đầu xe mình cùng với bên trái đuôi xe jeep kia, hai xe kết nối sát nhau chẳng
thể phân biệt được đâu ra đâu , cô không khỏi có chút kinh ngạc.
Chủ xe jeep là một
người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, từ trên xe bước tới cửa sổ xe cô, anh ta
dùng sức đập mấy cái, lớn tiếng nói: “Cô có biết lái xe không thế?!”
Cô nhíu mày, dù việc
này là cô sai nhưng không nhịn được sinh ra tâm lý chán ghét người đàn ông này.
Cô hạ cửa kính xe xuống, nói: “Thật xin lỗi, là tôi không cẩn thận, chúng ta
báo cảnh sát đi.”
“Báo cảnh sát?”
Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, “Cô có biết hiện tại là mấy giờ rồi không, chờ
giao cho cảnh sát ít nhất phải mất một tiếng, tôi không có thời gian rỗi.”
“Vậy anh muốn thế
nào?” Cô kiên nhẫn hỏi.
“Giải quyết riêng,
đều là sự cố xe của mỗi người nhưng cô đụng phải tôi, lãng phí của tôi nhiều
thời gian như vậy, cô phải bồi thường tiền xe cộ cho tôi.”
“Anh muốn bao
nhiêu?”
Người đàn ông nhìn
trái nhìn phải đuôi xe của mình, nói: “800.”
“… Tiên sinh, anh
cũng có ‘công phu sư tử ngoạm*’ quá.” Kiến Phi tức giận, nhưng đối
phương là người đàn ông to cao nên cô không tiện phát cáu.
(*) ý là đưa ra
giá cắt cổ
“Tiểu thư, sửa nhanh
nhất cũng phải hai ngày,” anh ta dùng tay làm điệu bộ, “Tôi không tính những
chi phí khác, giá này quá hời cho cô rồi.”
“800 quá nhiều, tôi
không đồng ý.” Cô chợt cảm thấy chính mình bị người ta lừa bịp tống tiền.
“Ít nhất là 600.”
Người đàn ông đáp lại một cách “sảng khoái”.
Cô vẫn lắc đầu, anh
ta trừng mắt nhìn cô, dù như thế nào cũng sẽ không bỏ qua cho cô. Ngay lúc hai
người đang giằng co, một chiếc xe việt dã màu đen dừng lại ven đường, người lái
xe bước xuống từ trong xe rồi cước bộ thong dong đến bên cạnh cô, nói: “Hai
người có biết ở giữa đường cãi nhau thật khiến cho người khác rất khó chịu
không?”
Kiến Phi ngẩng đầu,
nhận ra người đó là Hạng Phong, cô mấp máy môi nhưng trong thời gian ngắn không
biết nên nói cái gì. Cô đoán hơn phân nửa rằng anh sẽ bắt đầu chế nhạo cô, cô
không muốn nghe, ít nhất là bây giờ không muốn nghe.
Hạng Phong khoanh
tay, hỏi: “Sao lại thế này?”
Cô không tình nguyện
mở miệng nói: “Tôi quay đầu xe, anh ta từ bên cạnh đi lên nên tôi mới đụng phải
anh ta.”
“Tiên sinh, tôi thấy
bây giờ mà chờ cảnh sát thì ít nhất cũng phải một tiếng, không bằng giải quyết
luôn đi.” Anh quay đầu, vẻ mặt hòa nhã nói với chủ xe jeep kia.
“1000 đi.” Anh nói
thêm.
Chủ xe jeep thấy bọn
họ ở cùng nhau, hiển nhiên không đoán được anh lại thoải mái như vậy, anh ta có
điểm ngượng ngùng vò vò tóc: “Không, không cần… 800 là đủ rồi.”
“Sao có thể như
thế,” Hạng Phong trừng mắt nhìn anh ta, “Sửa chữa ít nhất phải hai ngày, trong
hai ngày này còn mất thêm tiền đi lại, anh cũng vất vả nên tính anh 1000 thôi.”
“Tôi bồi thường?!”
Chủ xe jeep và Kiến
Phi đồng thời thay đổi sắc mặt, họ giống như không hiểu anh đang nói cái gì.
“Tiên sinh,” Hạng
Phong chỉ vào đường giao lộ, “Đây là ngã ba, đi thẳng hoặc rẽ trái đều được. Cô
ấy quay đầu ở đây, trừ khi xe ở ngoài đâm vào phía sau xe cô ấy, không có khả
năng từ bên cạnh đi lên, nếu có, chính là vượt đèn đỏ.”
“…”
“Nhìn thấy camera ở
đó không?” Anh lại chỉ chỉ, “Đây là giao lộ, tất cả mọi tình huống đều có thể
chụp lại, anh có vi phạm hay không sẽ biết ngay thôi.”
“…” Hai người gây
họa trợn mắt há mồm nhìn anh, họ không hẹn mà gặp cùng chớp mắt, không nói ra
lời.
Chủ xe jeep mặt mũi
xám xịt nhanh chóng rời đi. Hạng Phong nhìn đầu xe của Kiến Phi, nói: “Không
cần phải sửa chữa, chỉ cần quét thêm một lớp sơn, hơn nữa với kỹ thuật của cô,
sửa cũng thật lãng phí.”
“…”
“Còn ngẩn ngơ gì
đó?”
“Không…” Cô nuốt
nước miếng, “Chỉ là chợt nghĩ đến một lời thoại trong bộ phim…”
“?”
“Đời người thay đổi
quá nhanh, thực sự rất kích động.”
Hạng Phong khoanh
tay, miễn cưỡng trợn mắt.
Kiến Phi tự nhủ nói:
“Ah, vì sao mình ‘lại’ muốn nói…” Tiếp theo cô nhìn anh, rụt rè mở miệng: “Cám
ơn.”
“Cô nói cái gì?” Anh
cố ý hỏi.
“Tôi nói, cám ơn!”
Cô hậm hực hét to, nhớ tới buổi tối hôm trước cũng nói với anh như vậy, tâm
tình cô vừa hạ xuống lại tăng lên.
“À, không khách
khí,” Anh gật đầu, “Cô ăn cơm tối chưa?”
“Sao…”
“Tôi đưa cô đến một
chỗ tốt.”
“?”
“Đi theo tôi, đừng
để mất dấu.” Nói xong anh chạy về chỗ đỗ xe việt dã bên đường, sau đó khởi động
xe rời đi.
“Này, này, đừng tự
quyết định như thế chứ…” Cô thì thào oán giận nhưng vẫn đi theo anh.
Hoá ra theo lời Hạng
Phong nói thật là một chỗ tốt nhưng đến nơi chỉ là một quán ăn nhỏ không mấy
thu hút.
“Tuy nơi này nhìn
bình thường nhưng mùi vị thức ăn rất ngon.” Anh ngồi xuống, đưa thực đơn cho
cô, anh cúi đầu rót một tách trà đặt trước mặt cô.
“Anh chọn đi, hôm
nay anh mời mà.” Cô cố ý nói, vừa rồi bị hoảng sợ, giờ ăn cơm không nghĩ đến
chuyện đùa quá trớn nữa.
“Được.” Anh lấy lại
thực đơn, nói với nhân viên phục vụ tên vài món ăn, rồi cúi đầu rót một tách
trà đặt trước mặt mình.
Kiến Phi bỗng nhiên
hơi hối hận, hối hận để anh giúp c