
ngồi xuống, ghế đối diện đã có 1 người đàn ông ngồi
đó. Người này chắc hẳn tên là Liên Thành, bộ dạng cũng được coi là soái ca, khá
là lịch lãm. Dù sao người ta cũng là tổng giám đốc của 1 tổng công ty làm sao
mà không lịch lãm cho được. Nào bây giờ nhìn kĩ rồi thì hãy hoảng hốt đi, bỏ chạy
hay mắng chửi đi tại sao cứ ngồi đó mà cười vậy? (Vân Phong gặp đối thủ rồi)
Khác hẳn với suy đoán của cô, người tên Liên Thành này chẳng
những không hoảng hốt mà dù là 1 phản ứng nào cũng không có. Chẳng lẽ chàng
trai này chính là kiểu người như anh đã nói vẻ bề ngoài cũng chỉ là phù phiếm
hay là do định lực quá cao, ngồi trước 1 đứa con gái chẳng khác nào ma ma ở
thanh lâu mà vẫn có thể mỉm cười, uống nước như không thấy gì.
Khẽ mỉm cười đối với cô nói:
- Chắc cô là Liên Thảo tiểu thư, không thể ngờ được cô lại hài
hước như vậy.
- Hài hước là sao? (cô khó hiểu)
- Mặc bộ đồ đó cô không thấy nóng sao?
- Có nóng (đưa tay lên quạt quạt)
- Trát nhiều phấn, tô đậm son như vậy không thấy mặt ngứa
ngáy sao? (trời nóng nên mồ hôi chảy ra)
- Ừ nhỉ, anh nói tôi cũng thấy hơi ngứa rồi đó.
- Nếu đã vậy thì nên lau mặt đi thôi.
Nói dứt lời, Liên Thành lấy 1 chiếc khăn từ trong túi ra và
gọi 1 chai nước lọc đến. Sau đó nhanh chóng lau khuôn mặt trắng bệch trong sự
ngỡ ngàng của cô. Thôi xong kế hoạch thất bại, Bảo Bối con mau ra chiêu đi? Người
này mẹ không đối phó được.
Tất nhiên mọi việc diễn ra đều được chứng kiến bởi 1 đứa trẻ
đang đứng bên ngoài nhìn vào.
” Khá lắm, rất xứng đáng để Vân Phong này đấu 1 trận. Vẻ bề
ngoài không thể bị ảnh hưởng vậy thì tính cách bên trong thì sao?”
Khẽ nhếch lên thành 1 nụ cười lạnh lùng, không ngờ đến đây lại
được chứng kiến 1 cảnh ngoài ý muốn. Để tránh mọi người choáng váng anh đã phải
thay đổi bộ dáng rất nhiều, đội 1 cái mũ lưỡi trai và đeo 1 cái kính râm màu
đen. Nhưng dù đã cải trang như vậy rồi mà vẫn đủ sức thu hút các bé gái xung
quanh. Có 1 bé gái xinh xắn tầm 5 tuổi mạnh bạo đến gần:
- Anh xinh đẹp à, Bội Nhi làm quen với anh được không?
- Cũng được, nếu em đáp ứng anh 1 chuyện ( cười lạnh)
Đứa bé Bội Nhi nghe vậy thì cướt toét miệng, cất giọng non nớt
hỏi:
- Em đồng ý, anh muốn em làm gì?
Nhếch miệng cười, anh kéo Bội Nhi lại gần, rồi chỉ về hướng
Liên Thảo đang ngồi.
- Em có nhìn thấy cái cô gái ăn mặc loè loẹt kia không?
-Có ạ (khẽ rùng mình)
- Bây giờ anh muốn em chạy vào kêu cô gái ấy là mẹ, không những
hãy hoá thân là đứa trẻ đáng thương bị bỏ rơi, em làm được không?
- Chỉ cần anh chịu làm quen với Bối Nhi, thì em sẽ làm được.
- Tốt lắm để xem biểu hiện của em đã rồi nói sau. Nhưng trước
hết nên phải…
Không muốn nói rõ hết ý, anh cầm 1 nắm bùn đất quệt lên
khuôn mặt, quần áo trắng hồng của Bội Nhi trở lên nhem nhuốc. Cách đóng giả này
nếu áp dụng nên cô gái nào cũng hơi độc thật dù sao cũng ảnh hưởng đến danh tiết
người ta, nhưng không sao chỉ cần anh biết con người thật của cô gái ngốc này
là được, cần gì để ý đến người khác nghĩ gì chứ.
- Xong rồi đó, em bắt đầu nhập vai đi.
- Khoan đã, anh chờ em 1 chút (quay đầu chạy thẳng)
Khi anh còn suy nghĩ xem cô bé này định làm gì? thì đã thấy
Bội Nhi quay lại cùng chậu nước trên tay.
- Anh rửa tay đi.
- Rất ngoan.
- Hì, em đi diễn đây. Hãy chờ xem kết quả của em.
Bội Nhi lòng đầy tự tin đi vào. Nhìn cái cô loè loẹt này đứa
bé cũng hơi ơn ớn nhưng đành thôi nếu mình làm tốt anh xinh đẹp sẽ chơi với mình.
Tự cấu mình 1 cái thật đau cho đến khi thút thít khóc, giọng
non nớt gào lên:
- MẸ À.
Liên Thảo quay mặt lại nhìn xem đứa bé nào bị lạc mẹ, thì 1
bóng dáng nhỏ bé, khóc nức nở chạy đến cầm tay cô, run rẩy khóc:
- Mẹ à,hức Bối Nhi biết tội rồi đừng bỏ con 1 mình mà, huhu
con đáng thương lắm.
- Bé ngoan đừng khóc, có phải em nhìn lầm người không?
- Không có mà, rõ ràng anh xinh đẹp chỉ con đến đây.
- Anh xinh đẹp? ” Bảo Bối không lẽ con đã đến giúp mẹ sao?
May quá thôi”
Lạnh giọng cô giả vờ hờ hững đẩy nó ra:
- Còn đến đây làm gì hả? Chẳng phải mẹ đã nói: tránh xa mẹ rồi
sao? Mau đi đi đừng cản trở buổi xem mặt của mẹ.
Khi đứa bé bắt đầu chuẩn bị diễn tiếp thì 1 vòng tay kéo đứa
bé ngồi lên đùi mình. Kinh ngạc Bội Nhi quay mặt lại nhìn, há hấp miệng nó ấp úng
nói:
- Chú..chú Liên Thành, sao..sao chú lại ở đây?
- Tại sao chú không thể ở đây? Bội Nhi thật hư nha, mới chưa
gần 1 tháng không gặp đã đi nhận mẹ mới rồi? Cháu nói xem chú có nên kể chuyện
này cho cha mẹ cháu biết không?
- Chú Liên Thành, cháu biết lỗi rồi. Chú đừng nói ra nha.
- Cũng được, trừ khi cháu nói ra ai nhờ Bội Nhi làm việc
này?
Bội Nhi ỉu xìu phụng phịu nói:
- Dạ, là..
- Là tôi nhờ Bội Nhi làm như vậy?
1 giọng nói non nớt nhưng lạnh băng chen vào cuộc nói chuyện
của 2 người. Bọn họ tất cả đều quay lại nhìn, nhưng phản ứng thì hoàn toàn khác
nhau:
- Bảo Bối (vui vẻ)
- Anh xinh đẹp (sung sướng)
- Đứa bé này là..( trầm ngâm)
Vân Phong đi đến ngồi vào chỗ bên cạnh Liên Thảo, lẳng lặng
quan sát người đối diện.
Vui vẻ Liên Thảo chỉ tay giới thiệu:
- Giới thiệu với anh, đây là