
luồng ánh sáng rực rỡ như sao băng tiến vào, hiện thân lên 2 người nam nữ. Người nam chính là người họ đang bàn tán, còn người nữ là ai? Thật sự quá đẹp.
Chỉ là người nữ có đẹp đến chừng nào thì với 3 người họ không quan trọng mà vấn đề là: Liên Thảo đâu rồi?
Bà Lâm thì chạy ra mở cửa nhìn xem Liên Thảo đã tự mình về chưa.
Dương Đằng thì vô cùng bực tức tên nam nhân này anh đã tin tưởng,
biết ơn như vậy không ngờ lại bỏ Liên Thảo lại kiếm người khác đẹp hơn,
thật đáng giận.
Liên Thảo vô cùng ngạc nhiên. Mình đã quay về sao chẳng ai chào đón, vui mừng vậy. Ít ra cũng phải vui cười sởi nởi chứ hoặc quan tâm chút
đằng này sao anh hai lại nhìn mình hậm hực vậy, cảm giác như muốn bóp cổ mình vậy. Bất giác cô khẽ nép mình gần anh hơn nữa, giương mắt hạnh
long lanh đến đáng thương nhìn Qủy Huyết, hy vọng hắn nhận ra cô.
Nhếch lên thành 1 nụ cười lạnh, Qủy Huyết tiến lại gần đưa mắt nhìn
từ chân lên đầu lại từ đầu xuống chân. Giọng lạnh băng nhạt nhẽo nói:
– Rất đẹp, rất cuốn hút. Ngươi làm ta thật khó kiềm chế mà muốn ăn tim ngươi, rồi hảo hảo uống từng giọt máu của ngươi.
Nghe Qủy Huyết nói vậy, máu sôi lên tận đầu quá lắm rồi, tên này lại đòi uống máu cô, không dạy bảo không được.
– Aaaaaa, Đi chết đi tên Qủy Huyết chết tiệt, tới ta là Liên Thảo mà ngươi cũng dám có ý nghĩa đóóóóó.
Kèm sau đó là 1 cái dậm chân lực mạnh chết người đạp cật lực lên mu chân của kẻ đối diện.
– Mọi người không nhận ra Liên Thảo sao?(gào toáng lên)
Cả 3 người sực tỉnh, cái giọng hét chói tai này thì chỉ có 1 người thôi:
– Liên Thảo là con(em(cô)) sao?(cả 3 người đồng thanh)
– Thì chính là Liên Thảo mà, mọi người quên Liên Thảo rồi.(xụ mặt xuống đáng thương)
– Không có đâu, tốt quá Liên Thảo không những khoẻ lại còn đẹp hơn rất nhiều. Tốt quá.
Lúc này đây Vân Phong mới đứng trước bà Lâm nói:
– Cô Lâm, hy vọng cô hãy gả Liên Thảo cho cháu, cháu nguyện yêu thương cô ấy suốt đời.
– Không thể.
– Tại sao ạ?(cả 3 đồng thanh)
– Tôi nuôi Liên Thảo lớn vậy chứ ít cũng phải có đồ thách cưới chứ?
– Thách cưới?(cả 3 lần nữa đồng thanh)
- Thách cưới? (cả 3 người đồng thanh)
– Chính xác. Nhưng trước hết thì tôi cũng nên biết anh là ai chứ?(bà Lâm nhàn nhã hỏi)
Dù bây giờ bà không cưỡng ép Liên Thảo lấy Liên Thành nữa nhưng không vì vậy mà lơ là được. Là mẹ vợ thì bà cũng lên biết 1 chút về con rể
tương lai của mình chứ.
Nghe vậy Vân Phong khẽ nhếch miệng cười, bình thản trả lời:
– Nếu nhạc mẫu đã hỏi vậy thì ta cũng trả lời thật. Ta là Thiên Vân
Phong, ma vương của ma giới. Sau này Liên Thảo sẽ trở thành ma hậu của
ta.
“Phụt” tiếng uống nước bị phun ra sau đó tiếng người ho sặc sụa hấp
dẫn mọi ánh mắt đổ về phía mình. Vỗ vỗ ngực, Dương Đằng cười trừ nói:
– Xin lỗi tôi bị sặc, nhưng mà em rể à có nói quá thì cũng đừng phóng đại làm quá vậy chứ. Thật khó tin.
– Tại sao lại khó tin, hắn đích thực là ma vương đó sau này gia đình
các ngươi sẽ đoàn tụ với nhau dưới ma giới. Con rể và con gái đứng đầu
ma giới Trúc gia thật có phúc. (Qủy Huyết lên tiếng)
– Liên Thành sao cháu chắc chắn điều đó? Cháu ngày càng rất lạ rất khác xưa.(Bà Lâm đầy ghi vấn)
– Vậy cô không để ý mỗi lần họ xuất hiện đều không giống bình thường sao? Còn cháu thật ra là…
– Liên Thành đang theo Vân Phong học phép nên tính cách hơi thay đổi 1 chút. Mẹ à con đã quyết định làm ma hậu của Vân Phong rồi, suốt đời
không hối hận.
– Liên Thảo à?
– Mẹ đừng cản, cả thế giới này người đem lại cho con hạnh phúc, bảo vệ, lo lắng cho con không ai có thể hơn Vân Phong được đâu.
– Nhưng nếu mẹ muốn thấy con biết đến đâu tìm.
Thấy vậy Vân Phong tiến lại gần Liên Thảo, nhìn cô âu yếm nói:
– Chỉ cần Liên Thảo muốn bất cứ điều gì ta cũng chấp nhận. Nhạc mẫu yên tâm 1 tuần ta sẽ đưa em ấy về gặp gia đình.
– Được, vậy tôi trao con gái tôi cho anh. Hy vọng anh đừng làm Liên Thảo thất vọng.
– Điều đó chắc chắn sẽ không xảy ra.
– Tốt rồi. Ai cũng có đôi có cặp chỉ có mình ta là cô đơn thôi, ông trời thật là bất công.
Nhìn 2 người họ tình chàng ý thiếp làm hắn không kiềm chế nổi mà than vãn cho chính mình. Sống trên đời cả triệu năm sao cái tên Nguyệt lão
ấy lại quên mất hắn, thật bất công.
Nghe hắn than vãn Bà Lâm và Dương Đằng không kiềm chế được mà bật cười lại tự thấy có lỗi. Đành lên tiếng an ủi:
– Liên Thành đừng buồn, chắc chắn sẽ sớm tìm được người thích hợp. Liên Thảo không thể…
– Vậy đi Liên Thảo, Vân Phong 2 người cố gắng sớm sinh 1 bé gái thật
xinh đẹp đặc biệt mang dòng máu tinh khiết của Liên Thảo gả cho ta đi.
– NẰM MƠ !!??
—— Hết phần 1 ——