
người kia đang rầm rì: “Nhìn kìa, cô ta chính là Lư Dĩ Sương đấy!”
“Cái gì? Là cái cô theo đuổi tổng giám đốc lâu như thế, rốt cuộc thì cũng xem như ‘hết cơn bĩ cực tới hồi thái lai’, tốt xấu gì cũng được đi làm cùng người ta rồi. Có điều điều kiện tốt thế lại đi làm thư ký, chậc chậc, đúng là vì yêu mà bất chấp tất cả!”
“Nghe Tiểu Lam nói, vừa rồi cô ta còn diễn trò ‘cung đình nhà Thanh’ với tổng giám đốc trong phòng làm việc nữa cơ!”
“Úi chà, cô ta còn gọi tổng giám đốc là “Tiểu Hài Tử’!”
“Cô ta đúng là biến thái!”
Tôi: “...”
Làm ơn đi, trí tưởng tượng của mấy người phong phú thật đấy! Hơn nữa nghe như thế thì người biến thái rõ ràng phải là Lâm Hạo Hải chứ! Tại sao lại là tôi? Tôi đã chọc đến ai rồi?
... Miệng lưỡi thiên hạ quả nhiên đáng sợ!
Mấy lời giới thiệu tôi đã chuẩn bị càng nghẹn vào cuống họng, cứ thế, tôi ôm tâm tình nặng nề bước từng bước về lại văn phòng của Lâm Hạo Hải.
Lâm Hạo Hải nhìn thấy bộ dạng ủ rũ chán nản của tôi thì nhíu mày: “Sao thế?”
Tôi: “Anh nói xem?! Hu hu hu hu, trong sạch của tôi, thanh danh của tôi...!”
Lâm Hạo Hải cười cười, vỗ vai tôi: “Không sao, cũng chẳng phải bọn họ thật lòng nghĩ thế, chỉ là nửa đùa nửa thật thôi. Cô cứ ngoan ngoãn làm cho tốt, sau này thân với cô rồi thì bọn họ sẽ hiểu ra thôi.”
Tôi gật đầu tán đồng: “Cũng đúng... cây ngay không sợ chết đứng, tôi quang minh chính đại thế này, mấy lời bàn ra tán vào làm gì được tôi chứ!”
Lâm Hạo Hải cười, lắc đầu: “Cô đúng là con gián đập hoài không chết. Thôi được rồi, bắt đầu làm việc thôi. Lát nữa phòng Nhân sự sẽ đưa bảng tên cho cô.”
Bảng tên?
Tôi nói với vẻ khao khát: “Lần đầu tiên tôi có thứ này đấy... Tuyệt quá!”
“Ừ.”
Lâm Hạo Hải rõ ràng đang đối phó qua quýt với tôi, có điều tôi cũng chẳng giận, một lòng một dạ đợi bảng tên của mình. Rốt cuộc bảng tên cũng đến nơi, tôi đọc dòng chữ bên trên, đần cả mặt.
“’Tiểu mật’ chuyên dụng Lư Dĩ Sương”, bảy chữ to đùng sang lóa cả mắt, đang cười hô hố trước mặt tôi.
Tôi vứt bảng tên ra trước mặt Lâm Hạo Hải: “Đây là cái thứ quái quỷ gì vậy?!”
Lâm Hạo Hải rõ ràng nhịn cười vô cùng khổ sở: “Tôi cũng không biết... Phụt, ha ha ha, cô đi tìm người bên phòng Nhân sự bảo sửa đi vậy. Chắc họ cảm thấy cô chính là ‘tiểu mật’, hoặc dùng nó để chọc cô chút đó mà.”
Tôi đầm đìa nước mắt: “Tôi bị kỳ thị đến thế sao...”
Cầm lấy bảng tên xông thẳng đến phòng Nhân sự, tôi lật bàn phát tiết lửa giận, nhắc đi nhắc lại là tôi muốn làm một thư ký cực kỳ nghiêm túc, cực kỳ chính xác theo đúng nghĩ đen của từ này, chứ không phải là ‘tiểu mật’. Đối phương trưng ra vẻ mặt ai-mà-tin-được, nhưng vẫn miễn cưỡng đổi thành “Thư ký” cho tôi. Dù thế nào cũng là tấm bảng tên đầu tiên trong đời, sau khi đổi lại rồi tâm tình tôi cũng tốt lên không ít, mà tiếp theo, việc quan trọng nhất chính là:
Tôi phải chứng minh bản thân!
Tôi muốn mỗi người bọn họ đều nhận thức được, tôi là một cô gái tốt, đầu đội trời chân đạp đất, độc lập tự chủ!
Chứ không phải loại ‘”tiểu mật” bị bao nuôi, bị nguời khác trêu ghẹo!
Việc này nói thì đơn giản nhưng làm thì lại chẳng hề dễ tí nào...
Hành động đầu tiên của Lâm Hạo Hải là bảo chị Trương đưa tôi ra, giới thiệu cho tôi các kiến thức cơ bản về công ty và môi trường làm việc, nhân tiện làm quen với các đồng nghiệp một chút. Thật ra, mặc dù đúng là tôi không quen họ thật, nhưng tôi rất chắc chắn họ biết tôi cả rồi...
Chị Trương dẫn tôi ra khỏi văn phòng của Lâm Hạo Hải, xung quanh rất trống trải, không giống như các tầng dưới là hàng dãy cabin làm việc san sát, mà là mỗi người một văn phòng nhỏ riêng biệt, xem ra môi trường làm việc rất ổn. Ở các góc còn có các đồ dùng phục vụ nhu cầu giải lao và tiêu khiển, xem ra phúc lợi của công ty này vô cùng tốt.
Mặc dù những người này vừa rồi còn đang bàn tán chuyện giữa tôi và Lâm Hạo Hải nhưng chắc do sự có mặt chị Trương, nên bọn họ thấy tôi đi ra cũng không nói gì, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn tôi từ đầu đến chân với vẻ tò mò vô hạn.
Chị Trương giới thiệu đơn giản mấy câu về tôi với mọi người, sau đó nói: “Thật ra về sau cô đều ở trong văn phòng của tổng giám đốc, quan hệ của cô và ngài ấy chúng tôi đều hiểu cả...”
Chị còn chưa nói xong tôi đã cao giọng nhấn mạnh, bảo vệ trong sạch của bản thân: “Tôi không phải ‘tiểu mật’!”
Sau đó tất cả mọi người đều quay ra nhìn...
Chị Trương lườm một cái: “Tôi đang nói mọi người đều biết cô là thư ký của tổng giám đốc cơ mà...”
...
Chắc các người cố ý đúng không, cố ý đúng không?!
Tùy tiện chào hỏi vài câu, tôi thấy thái độ của bọn họ cũng xem như thân thiện, thân mật hơn nữa thì ngay lúc này tôi cũng không chịu được. Thôi thì cứ thuận theo tự nhiên, “thanh giả tự thanh”, đến lúc đó sự ngay thẳng và chính nghĩa của tôi nhất định sẽ khiến bọn họ khuất phục...
Tôi về lại văn phòng của Lâm Hạo Hải, nhìn thấy tên kia đang đeo kính, thi thoảng lại vung bút lên ký một chữ thật to, muốn phong độ bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Tôi đi đến gần: “Tổng giám đốc Lâm, tôi phải làm gì đây?”
Lâm Hạo Hải nhìn tôi một cái, đưa tôi một tập giấy tờ rồi chỉ sang cái máy tính bên c