XtGem Forum catalog
Nhập Nhầm Xác Yêu Đúng Người

Nhập Nhầm Xác Yêu Đúng Người

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323592

Bình chọn: 7.5.00/10/359 lượt.

ng trên đầu, đau tới thở không nổi. Lâm Hạo Hải chỉ chỉ một chiếc ghế đôn nhỏ trong góc phòng bếp, lại nhét vào tay tôi một túi đậu cô-ve, bảo: "Đến ngồi đó dùng tay bẻ chỗ này thành từng đoạn nhỏ."

Tôi ấm ức: "Tại sao tôi phải ngồi ở đó? Mà tại sao phải dùng tay mà không được dùng dao?"

Lâm Hạo Hải kiên nhẫn giải thích: "Cô thấy mình ngồi giữa phòng thì tốt hơn à? Còn về tại sao không dùng dao, là vì dùng tay nhặt đậu thì xào lên ăn ngon hơn."

"Cái lý do thần kinh gì…" Tôi còn lầm bầm không thôi, sau đó vẫn bất đắc dĩ chui vào góc phòng, dùng tay bẻ từng đoạn một, thi thoảng lại ngẩng đầu ngó Lâm Hạo Hải, tránh cho anh ta xảy ra chuyện lại quên không kêu tôi chạy trước.

Có điều cái tên Lâm Hạo Hải này, càng nhìn càng thấy ra dáng phết, rửa rau thái thịt nêm nếm… toàn bộ quá trình trông đâu ra đấy. Mà càng kỳ quái hơn là anh ta nấu ăn xong cũng không có mùi khét gì, ngược lại có rất nhiều hương thơm hấp dẫn dần dần lan tỏa cả phòng bếp, tiến vào mũi tôi… Đương nhiên, còn có cả mùi dầu ăn…

Tôi vội vàng tăng tốc nhặt cho xong đậu cô-ve, sau đó dâng lên Lâm Hạo Hải, bắt đầu nịnh nọt: "Này, tôi làm xong rồi, ừm… tôi có thể thử đồ ăn không?"

Lâm Hạo Hải lườm tôi: "Không được, lát nữa dọn ra mới được ăn."

…Thật keo kiệt.

Tôi thở dài thườn thượt: "Aizzz, đồ ăn anh làm y hệt như con người anh, hương thơm khắp phòng, chỉ có thể ngắm mà chẳng được động vào, chỉ được ngửi mà không được thưởng thức…"

Lâm Hạo Hải khẽ mỉm cười: "Rồi sẽ có cơ hội thưởng thức thôi."

Tôi chớp chớp mắt: "Í? Anh đang nói anh á hả?"

"Đồ ngốc, đương nhiên tôi đang nói đồ ăn rồi." Lâm Hạo Hải vẫn giữ nụ cười trên môi.

"…"

Tôi buồn bực ngồi vào phòng ăn, không bao lâu đã thấy Lâm Hạo Hải bê đồ ăn lên.

Màu sắc, hương thơm, hình dạng… thật không còn gì để chê!

Tôi kinh ngạc nhìn Lâm Hạo Hải, hoàn toàn không ngờ anh ta còn có khả năng này nữa.

Người ta đều nói, không cần biết làm gì, tốt nhất vẫn cần có sở trường thứ hai. Xem ra Lâm Hạo Hải đã chuẩn bị tốt cho việc đi làm đầu bếp sau khi tập đoàn Lâm thị phá sản rồi…

Phỉ phui, tôi bây giờ còn đang dựa vào tập đoàn Lâm thị mà kiếm cơm đây, nói lung tung cái gì thế… Dù thế nào tôi vẫn đang là thư ký của Lâm Hạo Hải, nếu sau này anh ta đi làm đầu bếp… Chẳng lẽ cửa hàng người ta còn đặc biệt nhận tôi vào làm chân nhặt đậu cô-ve? 囧

Tôi vội vàng gắp đồ ăn cho vào miệng, lập tức bị mùi vị của nó làm cho kinh ngạc: "Ui, sao lại ngon thế này?!"

Lâm Hạo Hải nhướng mày: "Không thì còn sao nữa?"

Ừm, cũng đúng…

Tôi nghĩ đến bộ dạng phấn đấu hừng hực quyết tâm của Lâm Hạo Hải trong phòng bếp, nuốt nước miếng: "Không có gì, chỉ là tôi cứ tưởng anh chỉ biết qua loa đại khái thôi, không ngờ còn thật sự có tay nghề nữa."

Lâm Hạo Hải liếc tôi một cái: "Nói sao đây… thật ra, nấu ăn là chuyện vô cùng dễ."

… Tôi nghe ra đấy! Lâm Hạo Hải, tôi thật sự nghe ra đấy!

Anh lại mắng tôi ngu ngốc!

Tôi thở dài một hơi: "Nếu anh đã nấu ăn tốt như thế, vậy về sau phiền anh vất vả rồi. Đồ ăn bên ngoài ăn cũng không quen lắm…"

Thật ra, đấy đương nhiên là lời nói dối. Trước giờ tôi toàn bị xếp lịch ngày này sang nhà này ăn ké, ngày kia sang chỗ kia ăn chực, có thể nói là ăn cơm của bá tánh mà lớn lên, trên đời này có bữa cơm nào tôi ăn không quen chắc?! Nực cười!

Nhưng Lâm Hạo Hải thần thông quảng đại như thế, tôi đặc biệt lại thích cơm anh ta nấu, vậy thì đương nhiên cũng phải thử xem…

Kết quả Lâm Hạo Hải chỉ nhướng mày: "Được."

Tôi kinh ngạc: "Thật sao?!"

Lâm Hạo Hải mỉm cười: "Thật."

…Tôi còn tưởng anh ta sẽ đáp: "Giả."

Lâm Hạo Hải tháo tạp dề, ngồi xuống dùng bữa cùng tôi. Tôi cắn đũa nghĩ ngợi, sao số tôi lại tốt thế này? Bám được nam chính vạn năng như Lâm Hạo Hải, à, mặc dù tôi cũng không phải nữ chính nhưng mấy phúc lợi cũng không ít…

Tôi cười gian ăn hết bữa cơm, Lâm Hạo Hải đẩy đống bát đũa đến trước mặt tôi: "Đi rửa bát."

…Ngài không thể để tôi cười lâu hơn chút sao?

Tôi trưng bộ mặt đau khổ đi dọn bàn, rửa bát. Nếu tôi lại hậu đậu làm rơi vỡ bát đĩa, có khi Lâm Hạo Hải sẽ không để tôi làm nữa, nhưng quả thật trước đây khi ăn chực nhà người khác xong tôi đều rửa bát cho họ, bởi vậy việc này tôi thực sự rất chuyên nghiệp… Số khổ mà…

Đồng chí Lâm Hạo Hải lười biếng ngả người trên sô pha xem ti vi, tôi ở trong bếp nước mắt lưng tròng rửa bát, miệng còn không ngừng lẩm bẩm: "Rau cải chíp… vùi đất xanh… ông chủ xem ti vi… tôi rửa bát… ông chủ ăn mì… tôi uống nước lèo …(*)"

(*) Cải biên từ một bài dân ca vùng Hà Bắc, Trung Quốc. Nội dung bài hát gốc nói về cuộc sống của đứa bé có mẹ mất sớm, người cha đi bước nữa, về sau ông lại chỉ quan tâm đứa con của người vợ sau, bạc đãi đứa con của người vợ trước. Đứa bé mồ côi ngày ngày chịu khổ, ăn uống đói kém, chỉ có thể gặp mẹ trong mơ để thỏa nỗi lòng.

Lâm Hạo Hải bó tay: "Ngoan ngoãn rửa đi."

Tôi chẳng ngờ anh ta lại đột nhiên lên tiếng, giật mình đánh rơi cái đĩa trên tay, nó rơi thẳng vào chân tôi rồi vỡ thành từng mảnh vụn…

Tôi đứng sững tại chỗ.

Tôi còn nhớ lúc mình khoảng mười tuổi, đến nhà một người họ hàng rất xa rất xa ăn ké, sau đó tôi