
ã
nói sai rồi không? Táp Lỗ là bảo mã của Tần Liệt, đương nhiên sẽ thân thiết với hắn. Vừa ra
khỏi cửa, nó đã chạy về phía Tần Liệt. Tần Tu thấy vậy, không hề khách
khí phóng ngựa chen vào, hét lên: “Tam ca, huynh tránh ra, đệ có lời
muốn nói với Công chúa.” Hắn mặc kệ bộ mặt xám xịt của Tần Liệt.
Bảo Khâm với Tần Tu cũng coi như là bạn tốt nên nàng không thấy có gì không ổn, hăng hái nói chuyện với hắn, vừa nói vừa cười, còn vui vẻ hơn cả
lúc ở bên cạnh Tần Liệt.
“Nghe nói hôm qua hai người cưỡi ngựa đi dạo? Sao không gọi ta đi cùng, thật
không có tình nghĩa gì cả. Bằng không ta cũng chẳng bị Hoàng hậu nương
nương gọi vào cung, còn suýt cãi nhau với Ngô tiểu thư hung dữ nữa.” Tần Tu nhớ đến chuyện sáng hôm qua mà bực dọc, buồn bã oán thán: “Thói đời
ngày nay thật kinh khủng, phụ nữ không giống phụ nữ, sức lực còn khiếp
hơn cả đàn ông. Ngô tiểu thư kia suýt chút nữa kéo ta ngã từ trên ngựa
xuống. Nếu không phải nể mặt Hoàng hậu, hôm qua ta đã cho nàng ta biết
tay!”
Người nước Tần dũng mãnh, những năm trước còn có những chuyện phụ nữ làm
quan, ngay cả Phong thành bây giờ cũng không hiếm những thiên kim tiểu
thư cưỡi ngựa bắn cung. Chỉ là người có can đảm đối đầu với Tần Tu thì
không nhiều. Bảo Khâm nhất thời rất hứng thú với Ngô tiểu thư, không
kiềm lòng được hỏi han thêm vài câu.
Tần Tu hưng phấn, đem “Ngô tiểu thư” kia bình loạn một lượt, sau đó hừ
mạnh: “Nếu bắt ông đây phải lấy một người vợ hung dữ như vậy, ta tình
nguyện cả đời cô độc.”
Bảo Khâm thấy bộ dạng nghiêm túc của hắn thì cười trộm. Tần Liệt từ đầu đến cuối không nói câu nào đi bên cạnh nàng, ánh mắt nhìn thẳng về phía
trước, dường như hoàn toàn không coi Tần Tu ra gì.
Ba người chậm rãi đi đến chùa Ninh Sơn, vào bái Phật xong, Tần Liệt liền
dẫn Bảo Khâm ra sân sau tìm vị hòa thượng biết chơi cờ, Tần Tu vui vẻ đi theo.
Vị cao tăng này Pháp hiệu Nguyên Âm, là Trưởng lão Hộ pháp trong chùa,
nhìn thấy cách Tần Liệt và ông ấy nói chuyện, nàng đoán hai người đã
quen biết nhiều năm. Nghe Tần Liệt nói Bảo Khâm chơi cờ rất giỏi, Nguyên Âm đại sư cảm thấy hứng thú, vội vàng sai tiểu hòa thượng mang bàn cờ
lên, hai người lập tức bày trận.
Nguyên Âm chơi cờ thận trọng giống Tần Liệt, nhưng còn cẩn thận hơn hắn. Bảo
Khâm cũng thay đổi phong cách, không đấu đá lung tung nữa mà dè dặt hơn. Nàng nhìn bàn cờ chăm chú, trong đầu chỉ nghĩ đến việc triển khai thế
cờ, hoàn toàn không chú ý đến phong ba nổi lên giữa hai huynh đệ Tần
Liệt.
“Đệ qua đây.” Cánh tay Tần Liệt dùng sức vỗ vai Tần Tu, lạnh lùng nói: “Ta có chuyện muốn nói.”
Tần Tu chau mày, khẽ nói một cách không vui: “Có gì huynh cứ nói luôn ở
đây, đừng cản trở ta xem đánh cờ.” Hắn vừa dứt lời, chợt thấy trên vai
đau nhói, định há miệng chửi Tần Liệt lại sợ ảnh hưởng đến Bảo Khâm và
Nguyên Âm đại sư đang chơi cờ. Tần Tu tức giận nghiến răng, hung hăng
dậm chân, theo Tần Liệt sang sân bên cạnh.
Một lúc sau bên đó vang lên những tiếng “binh”, “bốp” cùng với tiếng kêu rên.
Khi Bảo Khâm và Nguyên Âm chơi mãi mới xong ván cờ, ngẩng đầu lên thì đã
không thấy bóng dáng hai người kia đâu. Đang định mở miệng hỏi thì thấy
Tần Liệt thong dong đi vào. Lúc ra ngoài hắn mặc một bộ trường bào có
thắt lưng màu lam, đầu tóc chỉnh tề, còn đội phát quan[1'> làm từ bạch
ngọc, trông rất nhanh nhẹn. Vậy mà mới qua một lúc, cả người hắn đầy
bụi, tóc tai lộn xộn, vài sợi còn vương trên trán, phát quan cũng không
thấy đâu, nhìn rất nhếch nhác.
[1'> Mũ đội đầu hoặc dùng để cố định tóc của đàn ông thời xưa.
Bảo Khâm sững sờ, không nghĩ ngợi nhiều, trực tiếp hỏi: “Ngài làm sao vậy? Trông giống như vừa mới đánh nhau với người ta?”
Tần Liệt mặt không cảm xúc trả lời: “Không có gì.”
Đàn ông đều thích sĩ diện, cho dù có đánh nhau cũng không muốn nói, cho nên Bảo Khâm không hỏi nhiều nữa. Nhưng Tần Tu lúc nãy vẫn còn ở đây, sao
bây giờ đã không thấy đâu, dù thế nào nàng cũng thấy kì quái, “Thế Tần
Tu…”
“Về rồi.” Tần Liệt giương mắt nhìn nàng, trong mắt lộ ra vẻ phức tạp: “Vương phủ có chuyện, hắn sốt ruột.”
Bảo Khâm “ừm” một tiếng, không hỏi nữa. Trong lòng nàng rất rõ ràng, hai
huynh đệ hắn luôn bất hòa, đánh nhau trước mặt nàng cũng không phải lần
một lần hai, ai mà biết lúc nãy vì chuyện gì mà ầm ĩ. Tần Liệt đánh Tần
Tu chạy về mà cũng thành cái bộ dạng này, khó có thể tưởng tượng Tần Tu
thảm hại đến mức nào.
Sau đó Tần Liệt cùng Bảo Khâm chơi với Nguyên Âm đại sư hai ván cờ nữa,
nhưng trong lòng nàng luôn nghĩ đến lý do hai người họ ẩu đả, khó tránh
khỏi phân tâm, kết quả cả hai ván đều thua thảm. Không chỉ mình Tần Liệt sắc mặt khó coi, ngay đến Nguyên Âm đại sư cũng không chịu đựng nổi,
lên tiếng khuyên nhủ: “Trong lòng thí chủ có tạp luyện, bần tăng có
thắng cũng không vẻ vang, chi bằng để lần sau chơi tiếp.”
Bảo Khâm cười xấu hổ, không còn mặt mũi nào nhìn Tần Liệt.
Bởi vì lúc trước hắn nói dưới núi có món dê nướng, cho nên bọn họ không dùng cơm ở chùa mà xuống núi tìm quán thịt nướng.
Quán thịt nướng nằm ở góc khuất, Tần Liệt dẫn nàng vòng qua mấy vạt rừng mới đến
Cùng chuyên mục
Chuyện được yêu thích
-
Tôi và hắn ta Cúgià (<a href="http://www.facebook.com/trang.dieu.58" target="_blank" target="_blank">facebook</a>) Truyện dài tập