
thông.
Nhân Nhân từng cảm thấy, giọng nói thấp trầm khàn khàn của Cảnh Chi
Giới ấm áp thoải mái giống như gió đêm phất qua ngọn cây, nhưng lần này
vẫn là giọng nói mê người như trước, nhưng giống như một tia sét, đánh
đau tâm can cô. Người từng khiến cô lên thiên đường, giống như trước có
thể một tay đẩy cô vào địa ngục.
“Anh… Không biết” Anh đáp. Đây là lời nói thật, anh thích cô, nhưng
chữ yêu này quá nặng, anh không biết như thế nào coi là yêu. Yêu cùng
thích, anh chẳng bao giờ đi phân biệt.
“Không biết? Anh không biết?” Nhân Nhân trống rỗng nhắc lại lời anh,
cô thương cảm nhìn ánh mắt anh. Nghĩ đến những cái ôm thân mật kia, ước
hẹn ngọt ngào kia, bữa ăn tối dưới ánh nến vui vẻ, ánh mắt sáng sớm tỉnh lại trong mắt nhau, thời gian ban đêm lưu luyến trên sofa, còn có vai
sóng vai nắm tay đi dạo phố, tầm mắt Nhân Nhân rời xuống, đánh giá đôi
môi kiên nghị lãnh khốc của anh, trong rạp chiếu phim khô khan, trong
bóng tối anh cúi người hôn cô, triền miên hôn kiểu Pháp, khắc sâu trong
trí nhớ.
Nhân Nhân cảm giác mình thật giống như bị đào thành trống rỗng, cảm giác khí lực của mình giống như nước đổ xuống rồi biến mất.
Cùng nhau mua thức ăn, cùng nhau mua cây anh đào, cùng nhau cãi cọ
cách nấu súp, cùng nhau mắng chửi, trải qua nhiều chuyện như thế, yêu
hay không yêu cô? Anh cũng không biết nói!? Nhân Nhân lại nhìn ánh mắt
anh, từ trong ánh mắt kia chỉ nhìn thấy con ngươi mơ hồ! Chỉ có bóng
dáng của cô sao? Cô một mực tự quyết định, tự mình say mê sao?
Nhân Nhân bỗng nhiên suy yếu, co quắp dựa vào cửa sổ kính, cô mím
chặt môi, rũ mắt không hề nhìn ánh mắt tàn khốc kia nữa. Cô mím môi, mím rất chặt, cô phải rất cố gắng, mới có thể ngăn cản mình thất thố gào
khóc.
Cô giống như là bị thứ đau thương to lớn gì đánh bại, bộ dáng bi
thương của cô làm anh sợ, anh vươn tay phải ra nắm chặt cánh tay mảnh
khảnh của cô.
“Nhân Nhân?” Dưới lòng bàn tay, cánh tay cô lạnh quá, anh cảm giác cô căng thẳng thân thể, cô đang run rẩy. Trái tim anh bỗng dưng đau đớn.
“Anh rất thích cảm giác ở cùng em” Nếu như đây chính là yêu, anh phải
nói cho rõ ràng.
Nhưng cô cắt ngang lời anh, cô cảm giác anh đang thương hại cô, đây
không thể nghi ngờ là việc người kiêu ngạo như cô không thể chịu được!
Cô tránh khỏi tay của anh, rụt vai. Ánh mắt trống rỗng của cô nhìn xuống đất, cô suy yếu nói ra câu nói cô thường nói kia –
“Chưa từng có cái gì có thể làm khó Úy Nhân Nhân tôi…” Cô ngửa mặt
lên, ánh mắt mờ mịt. “Chỉ có anh” Lần này, cô nhận thua. Cô rời đi.
“Nhân Nhân?” Anh quay đầu lại nhìn cô nhập vào đoàn người, bước đi
của cô trầm nặng chậm chạp như vậy, bóng lưng cô buồn bã bất lực như
vậy, hoàn toàn không giống Úy Nhân Nhân mới quen lúc trước kia, Cảnh Chi Giới chợt hiểu ra, ý thức được anh hại cô thảm biết bao nhiêu.
Anh muốn đuổi theo cô, nhưng anh do dự, anh sợ mình chỉ biết thương
tổn cô lần nữa, cô muốn cái gì? Thiên trường địa cửu ở một chỗ sao? Cô
hỏi anh, anh yêu hay không yêu cô, nhưng yêu là dạng gì? Anh đã sớm quên mất cảm giác giao ra tình cảm là như nào, nên yêu như nào?
~~***~~
Cảnh Chi Giới cuối cùng vẫn không đuổi theo, anh cố thủ lấy vị trí
của mình. Anh về nhà, mở cửa, khiếp sợ với mùi vị trong trí nhớ tràn
ngập trong nhà.
Trước bàn ăn, Cảnh Thiếu Hoa đợi một đêm quay mặt lại. “Anh cuối cùng cũng trở về”
Cảnh Chi Giới run sợ, bước tới trước bàn, kinh ngạc nhìn đĩa trứng tráng trên bàn. “Đây là…”
“Úy Nhân Nhân làm” Cảnh Thiếu Hoa ghét cay ghét đắng nắm lấy áo
khoác, tính toán rời đi. “Chị ấy hôm nay đặc biệt tới tổ chức sinh nhật
cho anh…” Cảnh Thiếu Hoa trừng anh một cái. “Anh tại sao cứ thích hại
phụ nữ thương tâm?”
Cậu ta đánh giá vẻ mặt hờ hững của Cảnh Chi Giới. “Này, anh không cảm động sao?” Hừ, anh ta vẫn còn có bộ dạng con đà điểu, mẹ kiếp! “Lúc nãy tôi ăn món này nước mắt cũng phải tuôn ra, mẹ kiếp anh chính là tên
chết tiệt” Cảnh Thiếu Hoa nổi giận đùng đùng đẩy anh. “Anh phải yêu
người ta, phải phân rõ ràng với chị ấy! Mẹ kiếp, người ta đối với anh
như vậy, anh còn cho chị ấy là bạn bè bình thường, hừ hừ ~~” Thiếu Hoa
gầm thét. “Anh có thể thông minh một chút, tương lai anh đeo khuôn mặt
đà điểu này đi thi đấu đi!” Thiếu Hoa mắng xong, tức giận đóng sầm cửa
vang cả gian nhà.
Cảnh Chi Giới ngồi xuống, nhìn món ăn đầy bàn, còn có món trứng tráng Nhân Nhân đặc biệt học cho anh. Anh cầm đũa, ăn một miếng. Sống đến
nay, anh lần đầu tiên chán ghét mình như vậy.
Món ăn đã lạnh, tâm tình của anh lại thật kích động. Mùi vị ấm áp
vương trên đầu lưỡi anh thật lâu không tiêu tan, cô tại sao đối tốt với
anh như vậy? Cô tại sao hết lần này tới lần khác muốn làm anh cảm động?
Cảnh Chi Giới tâm tình phức tạp, trái tim chết lặng đã lâu của anh bị cô hòa tan, anh nên bắt cô làm sao đây? Tình yêu của cô khiến anh thật
sợ hãi…
~~***~~
Mặc kệ bạn thương tâm bao nhiêu, mặt trời vẫn chiếu sáng vào bạn. Mặc kệ bạn muốn trốn trong bóng tối giấu diếm mình bao nhiêu, suy nghĩ hối
tiếc bao nhiêu, trời vẫn phải sáng, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, người
không nên tưởng niệm