Polly po-cket
Người Yêu Thích Giả Ngốc

Người Yêu Thích Giả Ngốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324212

Bình chọn: 7.5.00/10/421 lượt.

nữ xung quanh bị Cảnh Chi Giới

nhìn, rất khó kìm được tim đập rộn lên. Cô nàng kia trăm phần trăm giống như cô, đã đem linh hồn nhỏ bé bán cho ma quỷ.

Nhưng anh vẫn lạnh lùng bình tĩnh, vẫn trấn định tự nhiên, thật giống như sự mê luyến của bọn họ cũng là đương nhiên, không ly kỳ. Nhân Nhân

nhìn lén anh thật lâu, vai cô đau nhức, hai chân cô tê dại, cô lại không muốn rời đi, cô điên rồi sao? Ngây ngốc ở chỗ này rình trộm anh.

Nhân Nhân nhìn người phụ nữ kia lấy ra một món quà được gói cẩn thận, tâm Nhân Nhân chợt trầm xuống. Thì ra là sinh nhật của anh đã được hẹn

trước, bọn họ tới KK tổ chức sinh nhất, ngoài PUB ra thì cô được coi là

cái gì?

Cảnh Chi Giới mở quà ra, cô nàng kia nghiêng người tới, sau đó đem

thứ gì khác lên caravat Cảnh Chi Giới, kẹp caravat sao, động tác thân

mật của người phụ nữ kia làm lồng ngực Nhân Nhân căng thẳng, mà khi cô

ta kéo lấy caravat, khi anh hôn lên má, Nhân Nhân cảm giác huyết mạch

sôi trào, như đang có lửa thiêu. Người phụ nữ kia nói thầm bên tai anh,

sau đó đầy nhiệt tình ôm anh. Nhân Nhân nghĩ chém đứt tay của cô ta,

muốn xông vào đẩy người phụ nữ kia ra, nhưng cô có tư cách gì? Cô không

tính là cái gì của anh… Ý niệm trong đầu này khiến cho cả người Nhân

Nhân lạnh run.

Bỗng nhiên bọn họ đứng dậy đi tới, Nhân Nhân vội vàng nhanh chóng vào chỗ tối. Bọn họ đi ra khỏi KK, Nhân Nhân làm bộ sửa sang lại đầu tóc

che mặt của mình, bọn họ đang ở phía trước cô, gần như thế, Nhân Nhân

khẩn trương sắp hít thở không thông, cô nên lẻn đi, nhưng cô còn muốn

tiếp tục nhìn lén, bọn họ sẽ đi đâu? Anh sẽ lên giường với cô ta sao?

Chẳng qua là phỏng đoán, Nhân Nhân liền đau lòng giống như bị xé nát, cô sợ đến cả người cứng ngắc.

Mỹ Đại nhu nhược dựa vào Cảnh Chi Giới. “Em… Thật giống như có chút

say…” Bộ ngực vô tình hay cố ý ma sát cánh tay anh, ám hiệu ra cô ta

muốn mời gọi.

“Ồ” Cảnh Chi Giới đưa tay bắt taxi, cô thất thần. Anh giúp cô ta mở cửa xe. “Say thì nghỉ sớm một chút đi”

“Anh… Anh không đưa em về?” Mỹ Đại kinh ngạc, anh chớp chớp mắt.

“Đi ngủ sớm một chút” Cảnh Chi Giới đóng cửa xe, xe chạy nhanh, Mỹ Đại thất vọng liên tục quay đầu nhìn quanh anh.

Bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng vang, Cảnh Chi Giới quay đầu lại, nhìn thấy thân ảnh bối rối trước PUB.

Shit! Một gã đàn ông say vừa lúc ngã xuống phía trước Nhân Nhân, còn

đau đến kêu to, muốn chết! Tất cả ánh mắt cũng nhìn về phía này, Nhân

Nhân vội vàng xoay người, làm bộ nghiên cứu tro bụi trên cửa sổ kính, cô tự nhiên giật mình đó là một sai lầm trí mạng, cửa sổ kính vừa lúc phản chiếu khuôn mặt cô, cô nhìn thấy Cảnh Chi Giới đã bước đến.

OH! Cô che kín mặt, trốn như một đứa trẻ bị bắt vì chơi ăn gian. Thật mất thể diện! Trời ạ!

“Nhân Nhân” Cảnh Chi Giới dừng ở phía sau cô. Anh nhìn cô nguyền rủa

một tiếng, mãnh liệt xoay người giơ cao hai tay lớn tiếng tự thú.

“Được rồi, được rồi, là em” Chợt cúi đầu không dám nhìn anh.

“Em theo dõi anh?” Anh hỏi, giọng nói bình tĩnh phỏng đoán không ra tâm tình của anh.

“Chỉ là vừa lúc đi ngang qua!” Hứ hứ ~~ tuyệt đối không

thừa nhận, thật mất thể diện.

“Em ở đây rình trộm anh đã bao lâu?” Anh buông mắt xuống tỉnh táo

hỏi, giống như đang nói chuyện với đứa trẻ nghịch ngợm bốc đồng. “Chậc,

chậc, đây không phải là hành động cô gái tốt nên có”

“Em không có rình trộm mà –” Nhân Nhân phủi bụi trên quần, nói dối

rất tự nhiên, nhưng không dám nhìn ánh mắt anh. “Em không phải nói em

thuận đường đi qua sao, anh đang ở KK, em muốn thuận tiện đến gọi anh

thôi!” Cô biết mình miễn cưỡng, nhưng tự ái của cô chính là kiên trì

không chịu nhận lầm. Cô giả bộ ngốc.

“Ừ, được, anh biết rồi” Anh thờ ơ nói một câu

Anh không trách cô, nhưng cô biết anh rất thông minh, anh căn bản

biết cô đang nói dối. Nhân Nhân cảm thấy thật là khó xử, cô sao lại biến mình chật vật buồn cười như vậy? Cô chịu đủ rồi, tự tin của cô bị anh

giết còn chưa đủ sao? Cô nắm chặt tay, ngẩng đầu bỗng nhìn chằm chằm

anh, tuôn ra một câu –

“Anh có yêu em hay không?” Lời này vừa nói ra, bọn họ đều ngơ ngẩn.

Những ánh sáng lập lòe sau lưng anh lóe lên, ánh mắt Nhân Nhân bỗng dưng đỏ. Mê luyến anh đến không thể tự thoát ra được, mà anh vĩnh viễn bàng

quan nhìn cô chìm đắm.

Cô nhẫn nại sắp đến cực hạn, cô không muốn phỏng đoán thử dò xét trái tim của anh nữa, cô phải hỏi rõ, rất ngốc, rất vọng động, nhưng ông

trời, cô cũng chịu không được mình càng ngày càng nhỏ bé hèn mọn ở trước mắt anh nữa

Kế hoạch tối nay của cô thất bại thảm hại, tâm tình cô kém đến nỗi có thể liên tiếp tiêu diệt gọn hai chai Vodka, chỉ cần có thể quên anh. Cô muốn tìm về Úy Nhân Nhân tự tin thông minh, hài hước khôi hài, thần

thái phấn chấn kia, cô không thể cho phép mình nhẫn nhịn tiếp tục như

vậy nữa. Trừ phi, trừ phi anh nói anh yêu cô, bằng không, cô thật không

biết mình sẽ làm cái gì.

Cô hỏi, lời đã ra khỏi miệng, thì không thể thu hồi. Nhìn đôi mắt sâu đen láy không thấy đáy của anh, đợi chờ anh hồi âm. Mà giờ phút đợi chờ này, cô cảm giác máu của mình từ từ ngưng kết thành băng, cô sợ đến sắp hít thở không