
g cũng lười nhác, trở nên vô cùng hiếm thấy.
Đêm không trăng, cương thi
mắt xanh vẫn đi ra ngoài hoạt động. Mặc dù linh lực ăn gió uống sương không
bằng ánh trăng, nhưng cũng có còn hơn không.
Đương nhiên Xảo Nhi không
hiểu được loại cố chấp tu hành khổ hạnh này. Dù tu hành khô khan, nhưng mỗi đêm
cương thi mắt xanh vẫn khiêng Xảo Nhi đi ra ngoài. Mới đầu Xảo Nhi chơi xấu nằm
trong quan tài không chịu đi. Trong núi rét lạnh, cô dễ ngã bệnh, một ngày bệnh
ít, ba ngày thì bệnh nặng.
Nhưng cương thi này không
muốn đi một mình, cứ mỗi lần vẫn kéo theo cô, cô đành phải đi theo nó ra ngoài.
Cuối cùng, tựa như là thói
quen dần dần, đơn giản là mặc nhiều thêm vài lớp áo đi ra ngoài là được.
Mà cương thi mắt xanh kia
đối với cô cũng không tệ. Mấy trăm năm thanh tu, ban ngày trốn tránh ánh mặt
trời, hằng đêm hút tinh hoa ánh trăng. Thời gian cứ trôi qua lẳng lặng, dường
như năm tháng thiên địa đều dừng lại đây. Có một món đồ chơi ở bên cạnh, hôm
nay cũng đã khác hẳn hôm qua, cho nên thời gian mới có ý nghĩa, cho nên mới có
quá khứ, có hiện tại, có tương lai.
Ngay cả bản thân nó cũng
không cảm thấy cô phiền phức. Bởi vì chăm sóc cô, gần như là tất cả chuyện cần
làm, ngoài chuyện tu luyện của nó.
Nhiều kinh văn nhà phật muốn
giáo huấn người tu luyện khám phá hồng trần, hiểu rõ được cuộc đời huyền ảo,
lòng bình thản như nước. Mà rất nhiều thần linh yêu ma thần thông quảng đại hô
mưa gọi gió, thưở ban sơ bắt đầu có linh tính, đầu tiên nếm được, dĩ nhiên cũng
là sự tịch mịch.
Ngày hôm đó, lão đạo Xung
Linh lại tới, vẫn là viết phù văn cho cương thi mắt xanh.
Bỗng nhiên Xảo Nhi xuất hiện
ý tưởng, nếu như mình cũng học được điễn văn này, không phải có thể nói chuyện
với nó sao?
Cô nghiêng đầu suy nghĩ hồi
lâu, đưa tay muốn đánh thức cương thi mắt xanh đang lim dim trong quan tài.
Cương thi mắt xanh đã quá quen với những ý tưởng đột phát của cô, nó giữ vững
tư thế, không hề nhúc nhích.
Xảo Nhi đẩy hồi lâu không
thấy nó có phản ứng, hơi ngờ vực, kê sát mặt vào cẩn thận xem xét, phát hiện nó
lại đang giả bộ ngủ.
------------
Cô gục trên người nó, lại
lấy tay sờ sờ chà chà lỗ tai nó: "Anh dạy tôi viết điễn văn kia có được
hay không?"
Cương thi mắt xanh nhắm mắt
lại, nghiễm nhiên giả chết, không thèm nhúc nhích.
Xảo Nhi kéo lỗ tai nó
"Có nghe thấy không vậy!"
Một hồi lâu, nó không nghe
động tĩnh gì nữa, lặng lẽ mở mắt, nhìn thấy hai mắt Xảo Nhi đang mở to trợn lên
nhìn nó.
Nó đưa tay hất bàn tay cô
đang nắm lỗ tai mình, Xảo Nhi lại kề sát vào nó "Dạy tôi đi."
Nó nghe chẳng hiểu gì. Xảo Nhi xốc nắp quan tài
ra, leo ra bên ngoài, đốt đuốc trong hang động lên. Cầm lá bùa ở trước quan tài
của lão đạo Xung Linh khoa tay múa chân với nó. Nó cũng nhận lấy lá bùa, ngó
Xảo Nhi đang ra dấu trước mặt.
Xảo Nhi đổ mồ hôi "Tôi không giỡn đâu, anh
dạy tôi viết cái này đi."
Cương thi mắt xanh nhìn cô hồi lâu, vẫn không
giải thích được ý nghĩa. Xảo Nhi vẽ những chữ viết cong cong quẹo quẹo quái dị
của lá bùa lên mặt đất "Viết chữ, biết không? Anh dạy tôi đi."
Lần này, cương thi kia như hiểu được, nó nhận lấy
lá bùa, nghiêng đầu, híp mắt suy nghĩ khá lâu. Rốt cuộc dùng ngón tay viết chữ
lên mặt đất. Viết xong, Xảo Nhi bắt chước viết lại hai lần, bộ dạng nó rất vui
sướng. Nhưng Xảo Nhi lại hỏi "Chữ này có ý nghĩa gì?"
Cương thi mắt xanh tựa như cũng biết cô không
hiểu. Nó đi tới đi lui hai vòng ở cửa động, đột nhiên nó "a" lên, té
trên mặt đất, giả chết.
Xảo Nhi vui mừng "Đó là chữ chết?"
Cô cũng bắt chước theo cương thi mắt xanh,
"a" lên rồi ngã ra đất, giả chết. Cương thi mắt xanh nghi ngờ đưa tay
chọc chọc cô, một người một thi cứ thế chơi đùa không ngừng nghỉ trong hang
động.
Từ đó, Xảo Nhi có việc làm để giết thời gian qua
mùa đông -- Đó là tập viết.
Trên vách, trên đất trong hang tràn ngập chữ viết
của cô. Ban đầu hết sức vụng về, nhưng cô luyện tập vô cùng chăm chỉ. Những ý
nghĩ của các chữ này, thường là do nó ra dấu, cô đoán. Có lẽ cũng không chính
xác, nhưng ý cơ bản cô cũng đoán được tám chín phần.
Ban ngày trong quan tài rất nhàm chán, nó cũng
vui vẻ dạy cô để giải sầu. Điễn văn cũng không có truyền lưu nhiều, phần lớn
chỉ là những từ ngữ ngắn gọn -- Dù sao đó cũng là tiếng mẹ đẻ của tà vật, bằng
sự thông minh của người đời, cao lắm chỉ lưu truyền được năm sáu ngàn chữ, làm
sao có thể diễn giải được hết chứ?
Thầy giáo này của Xảo Nhi thật sự không tệ.
Mà Xảo Nhi từ nhỏ đã sinh ra trong gia đình nghèo
khó, quen làm việc nặng trong phủ Liễu viên ngoại. Đây cũng là lần đầu tiên cô
tập viết, nên lúc đầu cũng không nhớ được. Khi đó cương thi mắt xanh bực mình
nhắm mắt giả chết, không nhúc nhích.
Nó coi như đang chơi đùa với cô, chỉ có khi tâm
tình rất vui mới có thể kiên nhẫn dạy cô. Xảo Nhi chỉ đành phải dùng mọi cách
lấy lòng nó. Mỗi lần cũng ôm cổ nó khen ngợi "Đứng lên đi, tôi biết anh là
người đàn ông tốt nhất, đừng tức giận nữa, tôi sẽ chăm chỉ hơn. Anh đứng lên đi
mà..."
Nó thích cô dán lên lỗ tai nhẹ giọng nói chuyện
với nó như thế. Cho