Duck hunt
Người Yêu Ơi, Đi Nào!

Người Yêu Ơi, Đi Nào!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325191

Bình chọn: 8.5.00/10/519 lượt.

u lần, lại càng giận quát lên ầm ĩ. Nó cũng không để ý cô đánh nó, ra vẻ vô

cùng vui mừng tự đắc.

Cơ thể Xảo Nhi từ từ khôi phục như cũ, buổi tối

cũng thường xuyên theo nó đi ra ngoài. Nó hấp thụ ánh trăng, cô lại ở bên cạnh

giặt quần áo hoặc là vọc nước.

Sống chung với nhau mười mấy ngày, sợ hãi của cô

đối với nó cũng tiêu tan chút ít, bình thường cũng không sợ nó nữa. Chỉ có điều

cương thi kia đã trải qua một lần, cũng thông minh lên rất nhiều. Lúc nào nó

cũng phòng bị, không cho cô có cơ hội chạy trốn.

Mà chuyện Xảo Nhi mâu thuẫn nhất không phải là

chuyện bị trông coi quá chặt chẽ, cô mâu thuẫn nhất chính là ... quả táo.

Nên mấy ngày tiếp theo cô cũng không chịu ăn táo

nữa. Cương thi kia cũng hơi nghi ngờ, sau đó lại mạnh mẽ ép buộc cô, cô lại

khóc. Nó cũng ít nhiều hiểu được cô không thích cái này nữa rồi. Nó cũng nghi

ngờ gặm hai dấu răng cương thi lên quả táo, nhưng nó không có vị giác, cũng thử

chẳng ra nguyên do, chỉ đành phải bỏ qua.

Mà con cương thi mắt đỏ kia cũng đáng ghét, mỗi

lần cương thi mắt xanh đi nơi khác quấy rối, nó lại đến hù dọa Xảo Nhi -- Mở

nắp quan tài ra, trợn to mắt, nhe hai răng nanh dài, kéo mặt cô lại cách chóp

mũi gần một tấc, thỉnh thoảng còn lồng tiếng gầm gừ vào.

Xảo Nhi phản ứng chậm, đợi đến lúc nó đóng nắp

quan tài lại mới có cảm giác sợ, một mình ngồi trong quan tài gào khóc.

Con cương thi này rất xấu xa, nó không đánh lại

cương thi mắt xanh, lại thấy cương thi mắt xanh rất thích Xảo Nhi. Nó không dám

đụng đến cô, nên chỉ mượn cơ hội hù dọa cô, hơi có chút ý liên đới.

Cứ bị mấy lần như vậy, Xảo Nhi cũng không muốn

một mình ở trong quan tài nữa. Mỗi lần cương thi mắt xanh đi ra ngoài cô lại

quấn lấy nó.

Nó cũng hơi khó xử, có một lần rốt cuộc nó hạ

quyết tâm, xách cô đang giãy nãy trong quan tài đi ra ngoài, ném cô ra sau cổ.

Xảo Nhi bị xốc lên bất thình lình, chưa kịp thét ầm ĩ, đã cưỡi lên lưng nó, tay

quàng vào cổ nó.

Từ trong hang động đi ra ngoài, ánh trăng sáng tỏ

vô cùng.

Thân hình nó cao lớn, Xảo Nhi hơi sợ, ôm thật

chặt đầu nó. Nó trấn an sờ sờ bắp chân của cô, sau đó ý bảo cô vịn cho thật

chặt.

Khi đó không có phương tiện giao thông mau lẹ,

Xảo Nhi cũng chưa từng cưỡi ngựa. Cô không biết hình dung cảm giác này như thế

nào. Thế nhưng khi nó bay lên ngọn cây, đi lại như gió trên không trung. Cô cảm

thấy nếu nói thần tiên đi mây về gió thì cũng chỉ là như thế.

Khi cương thi mắt xanh bay trong không trung

xuống núi, đảo mắt đã đi hơn mấy trăm dặm, đáp xuống một cái đình trong trấn

nhỏ, xem xét xung quanh, rồi vào nhà một phú hộ.

Nó quen đường quen lối đập phá chút ít đồ dùng

trong nhà, rốt cuộc mấy người trong nhà và hộ viện cũng chạy đến. Sau đó nó níu

lấy một người, trợn to hai mắt, nhe hai nanh dài, kéo mặt hắn ta đến gần, cũng

lồng tiếng gầm gừ.

Xảo Nhi cảm thấy cương thi đúng là cương thi,

ngay cả dọa người cũng không có trò gì mới...

Sau khi làm cho quần chúng khủng hoảng, nó nhanh

chóng bay ra khỏi tường viện, cõng Xảo Nhi rời đi.

Ngày thứ ba, Xung Linh lão đạo lại có một mối làm

ăn. Lần này là nữ yêu quấy phá, cũng nói rõ là nữ yêu này hết sức lợi hại, bởi

vì lúc cô gây án còn cưỡi một con cương thi có thể bay!

Sau này, Xảo Nhi cũng ít khi một mình ở lại trong

quan tài. Cô thích cảm giác đi mây về gió này. Cho nên sau khi cương thi mắt

xanh hấp thu ánh trăng, thường xuyên cõng cô đi vòng quanh trong núi.

Thỉnh thoảng thấy trái cây chín, cô lại vui vẻ

hái chút ít. Trải qua thời gian lâu, nó cũng biết, thì ra loài người ăn uống

thường xuyên thay đổi khẩu vị, không thể luôn luôn chỉ ăn một thứ.

Nghĩ đến loài người thật hay thay lòng đổi dạ,

lăng nhăng không chung thủy. Nếu nói đến thức ăn, làm sao con người có thể dễ

nuôi như cương thi. Hấp thụ ánh trăng thì quanh năm hấp thụ ánh trăng, hút máu

thì cả đời cũng hút máu. Cương thi mắt xanh nuôi Xảo Nhi rất tốn công sức,

thường xuyên cõng cô đi khắp núi tìm trái cây.

Giờ đây Xảo Nhi chẳng còn sợ nó bao nhiêu. Ngay

cả khi nó gầm gừ nhe răng, cô cũng không sợ. Thậm chí còn thường xuyên chơi đùa

với nó. Cuộc

sống trong quan tài thật sự quá khô khan. Ban ngày Xảo Nhi thích nhét quả táo

vào miệng nó, chẳng qua muốn xem thử răng của cương thi gặm táo như thế nào.

Cương thi mắt xanh hù dọa cô mấy lần cũng chẳng

có hiệu quả, chỉ đành phải bỏ qua. Cho nên cô cứ nhét lần lượt hết trái này đến

trái khác, nó cũng há miệng để lại dấu răng cắn cho cô xem. Mỗi lần cô sờ lên

dấu răng kia, cũng sẽ cười đến mức toàn thân run rẩy.

Hôm đó, cương thi mắt xanh cõng cô đi ra ngoài

quấy rối như cũ. Dọc đường đến bãi tha ma, có một cương thi nhảy ra, phía sau

có rất nhiều thôn dân đuổi theo. Tiếng người, tiếng chó sủa, những cây đuốc

cháy sáng soi rọi cả đêm tối.

Cương thi này di chuyển vô cùng chậm chạp. Bên

tay trái của nó đã bị đứt, vết thương không có máu. Đương nhiên nó cũng không

cảm thấy đau. Chỉ liều mạng di chuyển thân thể, cố gắng bỏ rơi bầy người đang

đuổi theo phía sau.

Xảo Nhi không hiểu, cái đang cõng cô cũng là

cương thi. Nhưng nó di ch