Snack's 1967
Người Yêu Ơi, Đi Nào!

Người Yêu Ơi, Đi Nào!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326060

Bình chọn: 7.5.00/10/606 lượt.

rời vừa hừng sáng, bình minh

mọc lên lại rời đi. Rất nhiều người nó rằng là vì hồn ma chỉ có thể hoạt động

vào ban đêm. Nhưng thật ra chỉ vì ban đêm mới chính là thời điểm con người cô

đơn tịch mịch nhất. Chúng xuất hiện tại thời khắc lạnh lẽo nhất và biến mất lúc

phồn hoa buông xuống. Còn đối với cương thi mà nói, ban ngày chính là lúc khô

khan khó chịu nhất của chúng.

Nửa tháng sau, Đồ Tô dẫn theo một đám chủng tộc

bóng tối hùng hùng hổ hổ đi đến cấm chế ma giới. Vừa đến đã nhìn thấy một cảnh

đáng sợ --- Đám thiên binh của thần giới đã chầu chực trước cấm chế rất lâu.

Khí thế vô cùng hùng tráng, thậm chí ngay cả chiến xa của thần giới đã không

dùng cả ngàn năm cũng được mang ra.

Chỉ là khi xếp hàng để ra trận thì chúng thần

quân lại xảy ra xung đột. Có người thì cho rằng nên xếp hàng thành chữ

"thần (神)", có người thì cho rằng

nên xếp thành chữ "thắng (胜)".

Vì không có thiên đế phân xửa nên đám người không thể có ý kiến thống nhất. Bàn

bạc rất lâu mới chấp nhận một ý kiến chung đó là xếp thành chữ "thiên (天)".

Chỉ tiếc là vì bọn họ tranh cãi quá lâu nên đến

khi bọn Đồ Tô đến thì bọn họ vẫn chưa xếp xong chữ "nhân (人)", cho nên tất cả đội ngũ chỉ đứng thành

một chữ "hai (二)"

Khi Xảo Nhi chạy đến thì chúng thần và Đồ Tô đã

đại chiến. Đồ Tô sử dụng thân thể của Phàn Thiếu Cảnh nên công lực tăng vọt hơn

lúc ban đầu. Cương thi mắt xanh vẫn cho rằng sức mạnh của Đồ Tô vốn đã không

tệ, nhưng giờ nhìn thấy mới giật mình. Nó đã đánh giá quá thấp sức mạnh của

thần giới.

Cả đám quân bóng tối ô hợp chẳng là gì trong mắt

của thần giới. Lần này phần lớn những thượng thần đến đây đều khoanh tay bàng

quan xem náo nhiệt. Hôm nay Quan Thế Âm lại hóa thành nữ tướng, mặc bộ váy

trắng, ngồi trên đài sen cao, tay trái bấm quyết, tay phải cầm bình cam lộ, dáng

vẻ rất trang nghiêm. Ánh mắt của Quan Thế Âm nhìn về phía Mắt Xanh nói lên hàm

ý rất rõ ràng... Muốn chơi không?

Mắt Xanh cũng muốn tỷ thí với hắn. Dù sao cả đám

cũng đang ác chiến, mình đứng xem cũng ngại. Quan Thế Âm đã từng lĩnh giáo qua

thân thủ của Mắt Xanh, xa cách vài ngày tu vi của nó cũng tăng lên không ít.

Nhưng Quan Thế Âm cũng không có ý muốn bắt Mắt Xanh "Hì, Xảo Nhi nhà cậu

đâu?"

Lời của Quan Thế Âm vừa nói ra, cương thi mắt

xanh lập tức trừng mắt, ra tay cũng ác độc hơn "Quan tâm đến Xảo Nhi nhà

tôi làm gì?"

Hiện tại Quan Thế Âm cũng không thể đấu lại nó.

Hôm nay Mắt Xanh đã hoàn toàn hấp thụ hết tất cả sức mạnh của Bạt, hơn nữa nó

lại tu luyên chuyên cần. Mà dù lúc Nữ Bạt còn tại thế Quan Thế Âm cũng chưa

chắc đánh thắng được, huống chi hắn cũng không tội gì ra tay với Mắt Xanh

"A di đà phật, tôi thèm vào. Cậu tức giận cái gì, bần tăng cũng đâu có nói

sẽ làm hại gì Xảo Nhi."

Nhưng cương thi mắt xanh vẫn ra tay tàn ác

"Nếu mi dám làm hại gì đến Xảo Nhi ta sẽ cắn mi thành cương thi ngay. Dù

sao ta chỉ hứa với Xảo Nhi không cắn người, cô ấy cũng không nói không thể cắn

thần."

Quan Thế Âm dụ nó vừa đánh vừa lui vào trong góc

"Đồ Tô chẳng cầm cự được bao lâu nữa. Bị ba vị thượng thần vây công, hắn

nhanh chóng sẽ thua trận, khi đó cậu làm sao?"

Đương lúc nói chuyện, quả thật Đồ Tô đã bị bắt.

Hắn bị giam trong ma giới quá lâu. Nên dù lấy được thần thể của Băng Di chuyển

thế. Nhưng nguyên thần lại bị hao tổn quá nhiều. Trong thời gian cũng khó có

thể bồi bổ lại được. Huống chi lần này thiên binh lại dùng Ly Hồn Câu của địa

phủ. Hắn vốn là một hồn phách ngoại lai, sống ký sinh trên cơ thể Phàn Thiếu

Cảnh. Còn Ly Hồn Câu kia vốn là vụ khí lợi hại để đối phó với hồn phách, nên

hắn lập tức bị ba mươi sáu vị thiên tưởng chế trụ. Sau đó một cái Ly Hồn Câu

móc lấy hồn hắn ra khỏi thân thể Phàn Thiếu Cảnh. Một đám thiên binh lao đến

trói chặt hồn phách hắn quẳng lên chiến xa.

Thấy Quan Thế Âm và cương thi mắt xanh vẫn còn

đang đánh nhau nên tính toán tới giúp. Quan Thế Âm thấy thế lập tức níu lấy

cương thi mắt xanh, khẽ quát lên "Cậu điên rồi!"

Cương thi mắt xanh lập tức ngẩng đầu nhìn Quan

Thế Âm, nói vô cùng thành thật "Ta không điên."

Quan Thế Âm quay đầu lại nhìn ba mươi sáu vị

thiên tướng hơi mỉm cười "Tên thủy tổ cương thi này điên rồi. Điên thì làm

sao nghe được sư tôn nhà ta giảng kinh."

Cương thi mắt xanh hơi tức tối, ngẩng đầu biện

minh "Ta không điên."

Tiếng nói quá lớn, khiến cho ba mươi sáu vị thiên

tướng chú ý đi đến. Những thiên binh bắt đầu vây bắt mấy tiểu yêu quái dưới trướng

của Đồ Tô nên không rảnh để tò mò. Quan Thế Âm đành buông tay "Các người

nhìn xem, có ai điên mà thừa nhận mình điên chứ."

Ba mươi sáu vị thiên tướng đều gật đầu. Cương thi

mắt xanh nóng lên "Ta thật sự không điên!!"

Quan Thế Âm nhún vai "Đó thấy chưa, nó đâu

chịu thừa nhận."

Cương thi mắt xanh tức muốn ngất đi "Được

rồi, ta điên rồi, ta điên rồi."

Quan Thế Âm vui vẻ "Nhìn xem, chính nó cũng

thừa nhận rồi. Bần tăng không thể nào mang một người điên đến nhiễu loạn giảng

kinh các được."

Cương thi mắt xanh còn muốn biện minh thì tay

trái Quan Thế Âm bấm quyết. Một ánh sáng nhạt chiếu vào sau gáy của nó