
t uống rượu cả đêm.
"Anh tỉnh là tốt rồi, nhớ trả tiền quần áo cho tôi." Hà Tử Bình từ phòng tắm bước ra,
thân trên để trần, thân dưới chỉ mặc một cái quần thể thao ngắn.
Tối hôm qua Lâm Hạo Vũ ói đầy lên quần áo của hắn, làm chúng giống như nhặt từ đống rác về, hắn dứt khoát đem áo vứt ở dọc đường, tránh mang về làm hôi hám cả căn phòng.
"Tốt nhất là anh nên đi tắm, tôi chỉ giúp
anh cởi quần áo mà thôi." Hà Tử Bình vuốt vuốt mái tóc ướt nhìn Lâm Hạo
Vũ đang nằm trên giường nói, sau đó mở tủ của hắn tìm quần áo.
Lâm Hạo Vũ nhảy xuống giường, vừa muốn đi tắm để tẩy sạch mùi lạ trên người, chợt nghe một âm thanh hét lên:
"Các anh đang làm gì đó?"
Hai người đàn ông cơ thể gần như khỏa thân cùng lúc nhìn về phía Phương Tử Ninh.
Phương Tử Ninh nhìn hai người đàn ông trần trụi trước mắt, trên người Lâm Hạo
Vũ còn có một số vết bầm, chắc chắn là tối hôm qua bọn họ đã làm chuyện
gì đó rồi!
Toàn thân Lâm Hạo Vũ trên dưới cũng chỉ phủ một cái
quần lót, thật may là Hà Tử Bình đúng lúc ném tới cho hắn một cái áo
choàng tắm.
Hà Tử Bình mặc xong quần áo liền vội vàng chạy ra,
nhìn ánh mắt buộc tội của cô, hắn có thể tưởng tượng, cô bé này có sự
hiểu lầm về mối quan hệ giữa hắn và Lâm Hạo Vũ. Mặc áo choàng tắm vào,
Lâm Hạo Vũ không biết nói gì. Tối hôm qua hắn đã quyết định buông tay,
bởi vì nếu không học được cách từ bỏ, hắn cũng chỉ chuốc lấy đau khổ mà
thôi.
Vừa ngẩng đầu, tiếp xúc với ánh mắt trách móc của Phương Tử Ninh, Lâm Hạo Vũ không hiểu rốt cuộc mình đã làm sai điều gì.
Trời! Hắn đau đầu quá rồi. Mùi hương trên người làm hắn vô cùng khó chịu, hắn cầm quần áo bước vào phòng tắm.
Nhìn thấy Hạo Vũ không một lời giải thích, đi tới phòng tắm, trái tim Tử Ninh thắt lại.
Lâm Hạo Vũ tức giận, không thèm để ý đến cô? Phương Tử Ninh đau lòng nhìn cửa phòng tắm.
Nhưng người làm sai rõ ràng là hắn! Ít nhất ở trong mắt cô, đó là lỗi của
hắn, bởi vì hắn không nên, cũng không thể thích đàn ông.
Nhưng,
làm sao để hắn không được đồng tính luyến ái đây? Phương Tử Ninh không
hiểu nổi, tại sao đối với việc hắn đồng tính luyến ái, cô lại sinh ra
cảm giác khó chịu lớn đến như vậy.
Lâm Hạo Vũ tắm xong, ra ngoài thấy Phương Tử Ninh vẫn duy trì tư thế đứng ban đầu, đang ngẩn người.
Nhìn dáng vẻ bối rối và gương mặt hoang mang của cô, hắn cảm thấy rất đau lòng.
"Tử Ninh." Lâm Hạo Vũ dừng động tác lau tóc lại, vươn tay muốn chạm vào mặt của cô, giúp cô hồi phục lại tinh thần.
Những động tác của Lâm Hạo Vũ làm Phương Tử Ninh giật mình, cô không phát
hiện được hắn ra ngoài lúc nào. Bỗng nhiên, cô rất muốn khóc, thoải mái
mà khóc một hồi.
Né tránh cánh tay của hắn, cô xoay người chạy ra ngoài, trong tích tắc đó, những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống.
Cánh tay Lâm Hạo Vũ dừng ở giữa khoảng không, nhìn bóng lưng Phương Tử Ninh
biến mất, chán nản hạ tay xuống, trái tim đau đớn như bị bánh xe nghiền
nát, làm hắn gần như không đứng vững được.
Có lẽ, cô cứ như vậy đi ra khỏi cuộc sống của hắn. . . . . .
Những giọt nước mắt làm mờ đôi mắt của Phương Tử Ninh, nhưng cô không quan
tâm, cô chỉ một mực chạy về phía trước, trong lòng chỉ muốn chạy đến một nơi không có ai, thoải mái mà khóc một lần.
Do không chú ý, cô đụng phải một người.
"Thật xin lỗi." Giọng nói của Phương Tử Ninh nghèn nghẹn.
"Tử Ninh." Đường Duyệt đụng vào cô. Kỳ lạ, một Phương Tử Ninh thời gian qua luôn cười nói vui vẻ, sao giờ lại khóc đến đau lòng như vậy.
Không phải là hắn đùa giỡn quá trớn chứ? Nếu như xảy ra tai họa gì, hắn thật sự không mặt mũi nào gặp lại Hạo Vũ rồi.
Nhìn thấy Đường Duyệt, Phương Tử Ninh giống như người chết đuối vớ được bè
gỗ, ghé vào vai hắn khóc to, mang tất cả những uất ức trong lòng hóa
thành nước mắt, mặc sức trút ra.
Đường Duyệt ôm Phương Tử Ninh tiến vào phòng làm việc của hắn.
"Làm ơn, xin đừng đem nước mũi lau lên quần áo của anh." Đường Duyệt vừa nói vừa rút một xấp khăn giấy dầy, đưa cho Phương Tử Ninh.
Nhận khăn giấy do Đường Duyệt đưa tới, Phương Tử Ninh xoay người, rất nhanh sửa
sang lại quần áo, sau đó cố gắng trấn tĩnh lại cảm xúc của chính mình.
"Tại sao khóc?" Đường Duyệt nhìn thấy Phương Tử Ninh đã bình tĩnh lại, hỏi.
"Không biết." Thật ra thì cô cũng không hiểu tại sao đột nhiên mình lại khóc.
Phương Tử Ninh ngồi vào chiếc ghế ở trước bàn làm việc, nghịch nghịch ống đựng bút trên bàn của Đường Duyệt, không muốn tìm hiểu nguyên nhân.
"Tử Ninh, đồng ý với anh, hãy dùng trái tim mà suy nghĩ cho kỹ." Đường
Duyệt đặt tay trên vai Phương Tử Ninh, giọng nói kiên quyết.
Tối
hôm qua, vẻ mặt đau khổ của Hạo Vũ còn khắc sâu trong đầu hắn cho đến
bây giờ, hắn không đành lòng nhìn anh ta đau khổ như vậy. Hơn nữa nếu
hắn không nhìn lầm, cô gái vừa khóc xong trước mắt này cũng có tình cảm
với Hạo Vũ, chỉ là chính cô không phát hiện ra mà thôi,
Phương Tử Ninh bị động quay đầu lại, ngẩng đầu nhìn vào mắt Đường Duyệt, hắn ít
khi có vẻ mặt nghiêm túc làm cô không tự chủ được gật đầu một cái. Đi ra khỏi cao ốc
Trung Nhật, Phương Tử Ninh đi tới đỉnh núi. Cô muốn tìm một nơi thanh
tĩnh,