
u sake Nhật Bản.
Nhớ tới rượu sake Nhật Bản, cô liền nhớ tới Lâm Hạo Vũ; nhớ lại Lâm Hạo Vũ, cô liền nhớ tới tour du lịch đi Nhật
Bản ngắm hoa Anh Đào của hai người. . . . . . Tại sao đến bây giờ cô mới phát hiện được, những ngày du lịch ấy của họ hạnh phúc như vậy?
Thật đáng ghét! Tại sao phải nhớ tới hắn! Phương Tử Ninh ra sức lắc đầu, cố
gắng xua đi hình ảnh Lâm Hạo Vũ đang hiện diện trong tâm trí cô, mà lúc
này, những ly rượu vừa uống xuống bụng đã phát huy tác dụng, một cỗ nóng rực như lửa bắt đầu thiêu đốt trong lòng cô.
"Cô bé, rượu không
phải uống như vậy." Người pha rượu nhìn Phương Tử Ninh mặt đỏ như bị lửa đốt nói. Làm gì có người nào uống rượu như cô vậy, không say mới là lạ.
"Uống rượu không phải bưng lên là uống sao? Chẳng lẽ còn có môn học nghiên
cứu về cách uống rượu?" Phương Tử Ninh cười hỏi, đồng thời đem chiếc ly
không đẩy tới, ý bảo lấy thêm một ly. Cô cảm thấy có chút lâng lâng rồi.
Người pha rượu đưa cho Phương Tử Ninh ly rượu đã rót đầy rồi nói: "Từ từ
uống." Sau đó quay đi tiếp những khách khác. Lần này, Phương Tử Ninh từ
từ uống, nhấm nháp từng ngụm từng ngụm rượu đắng cay. Đầu lưỡi của cô
bắt đầu tê dại, ý thức cũng từ từ mơ hồ. . . . . .
Lâm Hạo Vũ bước vào quán bar, đi băng qua đám đông dự định đến quầy rượu.
Nếu như chỗ tối qua hắn ngồi bây giờ chưa có ai, thì chỗ hắn muốn ngồi vẫn là vị trí đó.
Đi tới quầy rượu, bất ngờ nhìn thấy Phương Tử Ninh đang ngồi ở vị trí của hắn tối hôm qua và đang uống rượu.
Nhìn sắc mặt cùng những động tác vô thức của cô, xem ra cô đã say đến không biết trời trăng mây nước gì nữa rồi.
Hai ly rượu sake Nhật Bản nhỏ xíu cũng có thể làm cô say khướt, huống chi bây giờ trong tay cô lại uống rượu Whisky vàng óng!
Lúc này hắn cũng nhớ lại đoạn thời gian hạnh phúc, vui vẻ khi hai người
cùng đi du lịch chung ở Nhật Bản, mặc dù chỉ một tuần ngắn ngủi, nhưng
lại là đoạn thời gian khiến người ta khó có thể quên. . . . . .
Không! Không nên nhớ lại những chuyện trước kia nữa, những chuyện đó đã trở thành quá khứ.
Tại sao cô lại ở chỗ này uống say đến như vậy? Cô ấy trông có vẻ rất cô đơn và bất lực, là vì Kiến Hi sao?
Nhìn dáng vẻ ấy của cô, Lâm Hạo Vũ thật sự không yên lòng, cuối cùng cũng
không kìm được đi về phía Phương Tử Ninh, trong khi cô vẫn đang tiếp tục gọi thêm một ly rượu khác để uống.
Cảm giác có người đến gần,
Phương Tử Ninh đột nhiên ngẩng đầu, cuối cùng nhìn thấy một người đàn
ông rất giống Lâm Hạo Vũ, đứng bên cạnh, đang cúi đầu nhìn mình.
Không phải nằm mơ chứ? Làm sao Hạo Vũ lại xuất hiện ở nơi này được?
Ra sức lắc đầu, cô mỉm cười và nâng ly rượu của mình với người đàn ông
trước mặt, không màng hắn là ai, dù sao ở trong một thế giới toàn là
những người tụ tập từ những phương trời khác nhau về, nâng ly cần gì
quen biết.
Lâm Hạo Vũ giật lấy ly rượu trong tay cô. Nhìn bộ dáng này của cô khiến hắn đau lòng, cô vì người nào mà suy sụp tinh thần như thế này? Mới một ngày không gặp, chẳng lẽ đã xảy ra những chuyện ngoài
dự đoán của hắn?
Cái gì? Người trước mặt là Hạo Vũ sao? Nếu không vì sao lại giật ly rượu của cô?
Phương Tử Ninh cố gắng mở đôi mắt say lờ đờ, mơ hồ hỏi: "Anh là Hạo Vũ sao?"
Khi thấy người trước mặt đưa ra một câu trả lời khẳng định, cô nhảy xuống nhào vào trong ngực hắn. Cô đã rất mệt mỏi và muốn tìm một nơi nghỉ ngơi.
Ôm hắn, Phương Tử Ninh nhỏ giọng nói: "Em mệt quá."
Lâm Hạo Vũ kịp thời ôm chặt cơ thể Phương Tử Ninh đang trượt ra khỏi vòng
tay của hắn, đem tiền đặt ở trên quầy rượu, ẵm cô ra khỏi bar "Vong
Tình".
"Để anh đưa em về nhà" Hắn nhẹ nhàng nhìn người đang nằm trong ngực, nói.
"Trong nhà không ai, em không muốn về nhà, em muốn ở cùng với anh." Phương Tử
Ninh sợ cô đơn một mình, cô đẩy Lâm Hạo Vũ ra, kêu la không muốn về nhà.
"Được, chúng ta không về nhà." Lâm Hạo Vũ đem cô dáng vẻ đứng cũng không vững
ôm vào trong ngực, đưa cô trở về Cao ốc Trung Nhật.
Có vẻ như tối nay, lại phải trải qua một đêm dài đằng đẵng.
"Hãy ngủ một giấc thật ngon nhá." Lâm Hạo Vũ ẵm Phương Tử Ninh đặt lên giường, không biết là nói với cô, hay tự nhủ chính mình.
"Hạo Vũ." Phương Tử Ninh giơ tay lên ôm chặt cổ Lâm Hạo Vũ, kéo đầu của hắn xuống, áp làn môi đỏ mọng của mình lên môi hắn.
Cô khát khao vòng tay của hắn, khát khao nụ hôn của hắn, chỉ muốn hắn ôm cô giống như trước đây, cô sẽ cảm thấy rất an tâm.
Lâm Hạo Vũ nhanh chóng lấy lại thế chủ động, nồng nhiệt hôn trả lại người
nằm phía dưới, đôi môi ma sát cánh môi non nớt của cô, đầu lưỡi trượt
vào trong miệng cô, cùng với đầu lưỡi của cô chơi đùa.
Phương Tử
Ninh nhiệt tình đáp lại nụ hôn của Lâm Hạo Vũ, cô cũng nhớ rõ đã lâu lắm rồi hắn không có hôn cô, thật sự rất nhớ nụ hôn của hắn.
Dùng sức kéo hắn xuống, cô khao khát muốn được tiếp xúc với cơ thể của hắn.
Lâm Hạo Vũ hôn từ bờ môi của cô, trượt xuống gáy, vừa hút vừa cắn, làm
Phương Tử Ninh cảm thấy cơ thể từ trên xuống dưới trở nên nóng ran,
giống như bị lửa thiêu đốt.
Không được, quá nóng, cô muốn đi tắm để làm giảm nhiệt độ. Đẩy Lâm Hạo Vũ ra, cô đứng dậy, lảo đảo đi về phí