
hình như là của Hạo Vũ, nhưng chưa kịp
nhìn rõ, xe buýt đã chạy đi.
Không hiểu tại sao, trong lòng Phương Tử Ninh đột nhiên dâng lên một cảm giác mất mát.
Ngồi trong xe, Lâm Hạo Vũ thu hồi ánh mắt. Hắn nhịn không được lại tới, điều này đã trở thành thói quen của hắn, chỉ tiếc là, có một người đã cùng
cô đi học, xem ra thói quen này của hắn cần phải thay đổi lại.
Có lẽ, mong ước của cô nhất định là cần một người có thể giúp cô cầm cặp
sách, cùng cô ngồi xe buýt, cùng ăn cơm. Suy cho cùng, bọn họ dù sao
cũng cùng tuổi, lại là bạn học, suy nghĩ sẽ giống nhau.
Như vậy, đến tột cùng, trong lòng cô, hắn có vị trí như thế nào?
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
Mùa xuân trôi qua, mùa hè lại tới. Trong mấy ngày nay, Trần Kiến Hi đều
cùng Phương Tử Ninh đi học, cùng ăn bữa trưa, cùng nhau về nhà, sự việc
trải qua một cách tự nhiên, mọi người đều nghĩ rằng bọn họ là một đôi.
Cuộc sống trôi qua một cách bình thường như thế, Phương Tử Ninh thỉnh thoảng cũng nhớ đến Lâm Hạo Vũ. Nhưng kỳ thi tuyển sinh cũng sắp đến, cô không thể lúc nào cũng nhớ hắn, tốt hơn nên học bài cho giỏi, Kiến Hi đã nói, cô và hắn nhất định phải cùng đậu vào đại học T.
Cô cũng không hiểu tại sao tất cả mọi chuyện đều do Trần Kiến Hi quyết định, cô dường như không có lý do để phản đối.
Gần đây cô có xem một số cuốn sách nói về tình yêu, trong sách đều nói tình yêu đầu tiên là ngọt ngào nhất, nhưng tại sao cô cùng Kiến Hi ở chung
một chỗ lại không có cảm giác này?
Bọn họ như thế này thật sự là đang yêu sao? Hôm nay nhà Kiến Hi có chuyện, nên hắn về trước. Đeo cặp sách đi ra khỏi
trường, Phương Tử Ninh vốn định ngồi xe về nhà, không biết tại sao, đột
nhiên muốn gặp Lâm Hạo Vũ, hi vọng hắn có thể cho cô một sự khích lệ nho nhỏ trước kỳ thi.
Tính thời gian, bọn họ tối thiểu đã ba tháng không gặp mặt rồi.
Nói là làm, Phương Tử Ninh quyết định đi tìm hắn!
Đi tới cao ốc Trung Nhật, cô đi về phía bàn tiếp tân bày tỏ ý định.
"Em gái nhỏ." Vừa tính nói chuyện với nhân viên bàn tiếp tân ý định muốn
tìm tổng giám đốc của họ, Đường Duyệt từ đâu xuất hiện liền gọi Phương
Tử Ninh.
"Anh không đi Châu Phi sao?" Thấy Đường Duyệt, Phương Tử Ninh trêu đùa nói.
"Không có, thật khiến em thất vọng. Đến tìm Hạo Vũ sao?" Đường Duyệt cười hỏi.
"Đúng vậy." Giờ phút này, cô thật sự rất muốn nhìn thấy hắn, chỉ có điều, cô
không hiểu nổi, tại sao ý nghĩ này lại mãnh liệt như vậy, cũng không
muốn tìm hiểu lý do tại sao.
"Anh ta đang tiếp khách. Muốn đến
phòng làm việc của anh chơi một chút không?" Đường Duyệt hỏi. Hắn cũng
muốn biết giữa cô và tổng giám đốc xảy ra chuyện gì.
Hạo Vũ gần
đây tâm trạng không tốt, nhìn rất mệt mỏi, toàn bộ sức lực, tinh thần
đều tập trung vào công việc, căn bản cũng không quan tâm tới cơ thể của
chính mình có chịu được gánh nặng này mãi hay không, làm hắn vô cùng lo
lắng,
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn cho rằng nguyên nhân nhất định xuất phát từ Phương Tử Ninh.
Đến phòng làm việc của anh ta chơi một chút cũng tốt, đỡ phải trải qua thời gian chờ đợi nhàm chán.
Phương tử Ninh không có ý phản đối, theo sát Đường Duyệt đi lên lầu.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------
Tiếp khách xong, kêu thư ký tiễn khách ra ngoài, Lâm Hạo Vũ dựa vào thành ghế, giơ tay lên xoa xoa trán.
Vì không để cho mình có thời gian suy nghĩ lung tung, hắn đem toàn bộ tinh thần, sức lực đặt vào công việc.
Sau khi cảm thấy nghỉ ngơi đã đủ, hắn đứng lên, chuẩn bị đi tìm Đường Duyệt thảo luận về dự án đặc biệt.
Ra khỏi phòng tiếp khách, hắn nhìn thấy Phương Tử Ninh đang nói chuyện với Đường Duyệt và thư ký của hắn.
Hắn lắc đầu một cái, cho là mình quá nhớ cô ấy nên tư tưởng cũng rối loạn.
Cô không thể nào xuất hiện ở đây được, nhưng tại sao cô ấy lại chân thật đứng ở trước mắt mình.
Phương Tử Ninh cảm thấy có người đang
chăm chú nhìn mình, đột nhiên quay đầu lại, thấy Lâm Hạo Vũ đang dựa vào cửa, lẳng lặng nhìn cô.
Hắn hình như gầy đi, ánh mắt sâu thẳm, giống như một cái giếng, thu hút cô đi vào.
Vẻ mặt hắn có chút u buồn, hắn làm sao vậy? Bình thường mặc dù không phải
rạng rỡ như ánh mặt trời, nhưng bao giờ trên mặt hắn cũng chứa nụ cười,
chẳng lẽ hắn đang đau khổ vì tình? Ý nghĩ này khiến trong ngực Phương Tử nhói lên cảm giác khó chịu .
Phương Tử Ninh vẫn đang suy nghĩ
tại sao cô lại có tâm trạng này, Lâm Hạo Vũ đã đi tới, nắm tay của cô,
đưa cô tới trong phòng làm việc.
"Anh hình như gầy đi." Đến phòng làm việc, Phương Tử Ninh nói.
Giờ phút này, Lâm Hạo Vũ không muốn thảo luận vấn đề mình gầy hay không
gầy, hắn chỉ muốn ôm cô vào lòng, để làm dịu đi nỗi nhớ nhung cháy bỏng
trong tim hắn. Nhưng hắn không thể, hắn không muốn gây khó chịu cho cô.
Hắn buông tay cô ra, ngồi xuống, trấn tĩnh lại trái tim đang đập loạn lên trong lồng ngực của hắn.
"Anh đang buồn lòng vì chuyện tình cảm sao?" Phương Tử Ninh ngồi xổm xuống
bên cạnh ghế dựa của hắn, hai tay bám vào thành ghế, ngửa mặt hỏi.
"Ngày mai sẽ thi." Lâm Hạo Vũ nói, không phải hỏi thăm, mà là k