
hẳng định. Những việc về cô, hắn đều biết rõ ràng.
"Vâng. Ngày mai sẽ phải thi." Nhắc tới cuộc thi ngày mai, đáy lòng Phương Tử
Ninh nổi lên một trận sợ hãi. Đối với cuộc thi ngày mai, cô thật sự
không nắm chắc thành công.
"Không có tự tin?" Lâm Hạo Vũ hỏi.
"Không biết."
"Tin tưởng chính mình." Lâm Hạo Vũ cưng chiều giơ tay lên, xoa xoa đầu cô khích lệ.
"Hạo Vũ, yêu là như thế nào?" Phương Tử Ninh hỏi, đây là điều hiện tại cô
muốn biết nhất. Cô vốn muốn hỏi Phương Lâm, nhưng lại sợ anh ấy cười,
hơn nữa, cô cảm thấy Lâm Hạo Vũ sẽ giúp cô giải đáp vấn đề này tốt hơn.
"Em mong đợi tình yêu sẽ như thế nào?" Lâm Hạo Vũ không đáp hỏi ngược lại.
"Tôi cũng không biết, nhưng bây giờ tôi đang yêu rồi. Kiến Hi nói anh ta là
bạn trai tôi, sau đó anh ta trở thành bạn trai tôi; anh ta nói muốn cùng đi học với tôi; vì vậy chúng tôi cùng đi học, cùng về nhà. Anh ta lại
nói muốn tôi thi vào đại học T, tôi liền quyết định thi, bất kể khả năng của mình có đạt được hay không; anh ta nói muốn uống nước trái cây, tôi liền không dám uống coca. Tất cả giống như đã trở thành thói quen."
Phương Tử Ninh than nhẹ một tiếng, "Hơn nữa tôi giống như có chút sợ anh ta,
khi ở cùng anh ta, tôi không dám nói lên quan điểm của mình, tôi không
có sở thích riêng, suy nghĩ riêng. Tôi không biết khi người khác yêu, có giống như tôi không, mặc dù trong sách đều nói yêu là phải chiều chuộng lẫn nhau, nhưng tôi thấy tình cảm của tôi, hoàn toàn không có sự chiều
chuộng đó."
"Tại sao không lên lớp?" Nghe cô nói xong, Lâm Hạo Vũ không muốn nói bất cứ điều gì, chỉ khẽ thở dài hỏi.
"Nghỉ." Thật ra cô cũng không nhất định bắt hắn phải trả lời, cô chỉ muốn mang
những tâm sự này nói ra, như vậy trong lòng sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
"Ngồi xổm như thế có mệt không?" Lâm Hạo Vũ hỏi - Phương Tử Ninh giống như
một con mèo nhỏ đang nằm cuộn tròn bên cạnh ghế - mặc dù bộ dạng này
của cô làm hắn thấy rất hài lòng, nhưng hắn lo lắng cô sẽ mệt mỏi.
"Tôi không muốn về nhà, tôi muốn nói chuyện với anh." Cô nghĩ, mình cứ như
vậy nhìn hắn, hắn muốn nói cái gì cũng được, chỉ cần không để cô nhớ tới cuộc thi ngày mai là được rồi.
"Đi thôi." Lâm Hạo Vũ đứng lên, đưa tay ra cho cô.
Phương Tử Ninh cũng không hỏi hắn muốn đi đâu, liền để tay vào lòng bàn tay
của hắn, dựa vào sức của hắn đứng lên, theo hắn đi ra ngoài.
Đến trước bàn làm việc của thư ký, Lâm Hạo Vũ dừng lại nói mấy câu, sau đó dắt Phương Tử Ninh rời đi.
"Tổng giám đốc cầm đầu trốn việc." Ngồi vào trong xe của hắn, Phương Tử Ninh cười nói.
Lâm Hạo Vũ lại cài dây an toàn cho cô, cô luôn luôn quên, hắn vẫn giúp cô,
cho nên hắn vĩnh viễn đều không nhớ tự cài cho mình. Vừa cài xong dây an toàn thì Phương Tử Ninh bỗng nhúc nhích, bốn cánh môi liền nhè nhẹ chạm vào nhau.
Trên mặt Phương Tử Ninh nổi lên sắc hồng, vội vàng dựa vào thành ghế, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, trái tim vì vô tình tiếp xúc mà đập loạn nhịp.
Trước kia thân mật hôn sâu, cũng
không làm cô có cảm giác khác thường, tại sao bây giờ lại hồi hộp như
vậy? Trong lòng Phương Tử Ninh có cảm giác mơ hồ, dường như có một loại
cảm xúc nào đó đang lặng lẽ bị đánh thức.
Thấy Phương Tử Ninh cố ý tránh né, tim Lâm Hạo Vũ thấy nhói đau.
Cô muốn tránh né hắn? Chỉ là va chạm nhẹ nhàng, mà khiến cô trốn tránh
nhanh như vậy, trước kia bọn họ chia sẻ nụ hôn nóng bỏng kéo dài, vậy có ý nghĩa gì?
Có lẽ, đó là bởi vì trước kia cô ham chơi, như vậy,
hiện tại đã khác sao? Lâm Hạo Vũ im lặng nhìn thẳng con đường phía
trước, tâm trạng phập phồng không yên.
Phương Tử Ninh len lén
liếc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Hạo Vũ, không hiểu tại sao trước kia cô có thể tùy tiện nhìn chòng chọc vào hắn, còn có thể vừa nhìn vừa tấm tắc khen ngợi, sao bây giờ lại trở nên thiếu tự nhiên như vậy.
Cô không thích bản thân mình biến thành cái bộ dạng này, thật sự không
thích! Nhưng tâm trạng của cô rất phức tạp, cũng rất mơ hồ
Lúc này, không khí trong xe yên tĩnh một cách khác thường, hai người đều đang chìm vào suy nghĩ của riêng mình.
Đến nơi, Lâm Hạo Vũ lái xe vào bãi đậu, Phương Tử Ninh vẫn đang chăm chú nhìn ngoài cửa sổ.
"Tử Ninh." Lâm Hạo Vũ nhìn cô, gọi khẽ.
Nghe tiếng gọi, Phương Tử Ninh giật mình quay đầu, bất ngờ đối diện ánh mắt của hắn, lập tức nhanh chóng dời đi.
Lâm Hạo Vũ thu hồi ánh mắt của mình, cởi dây an toàn, xuống xe.
Phương Tử Ninh đi theo sau hắn, không hiểu vì sao mình trở nên như thế, thật nhỏ mọn, thật sự không giống mình lúc trước.
Cô cố sức lắc lắc đầu, đem tất cả những nghĩ vẩn vơ loại ra khỏi đầu, trấn tĩnh lại tinh thần, lúc này mới giật mình thấy Lâm Hạo Vũ đã cách cô
rất xa.
"Chờ tôi một chút." Phương Tử Ninh vừa nói vừa chạy. Hạo
Vũ xem ra đã rất buồn phiền rồi, cô không thể tạo thêm gánh nặng cho
hắn.
Lâm Hạo Vũ dừng lại, xoay người, ngạc nhiên khi thấy Phương
Tử Ninh chạy tới, quần áo và tóc tung bay trong gió, làm trái tim của
hắn cũng tung bay theo.
Phương Tử Ninh do chạy quá nhanh nên không dừng kịp, đâm thẳng vào ngực Lâm Hạo Vũ.
Trán của cô đụng vào cằm của hắn, đau đến nước mắt ch