
quả Cố Ngôn Chi vẫn không hề tức giận, thậm chí còn giúp cô mở cửa xe ra.
Vương An An nghi ngờ nhìn gương mặt của Cố Ngôn Chi.
Khuôn mặt này phải nói là vô cùng hoàn mỹ, vẻ mặt bình tĩnh trước sóng gió.
Vương An An cắn môi, buồn bực hỏi anh: "Anh không nổi giận sao?"
Cố Ngôn Chi cười nhạt, "Tại sao phải tức giận? Không ngờ lại có người phụ
nữ ngu ngốc như cô, cố tình thích cái loại đồ vô dụng đó, tôi còn có thể nói gì, tức giận sao? Dĩ nhiên không, tôi còn yêu thương cô không kịp
nữa, cho đến bây giờ cô vẫn si mê cái đồ vô dụng đó, bây giờ cô muốn đi
đăng ký với tôi, còn tên đó chả biết chuyện gì đang xảy ra, loại chuyện
này, lúc nào mới tới lượt tôi tức giận?"
Bình thường Cố Ngôn Chi
rất ít khi nói, bây giờ lại nói một mạch như vậy, mặc dù anh ta cũng
thường hăm dọa cô, nhưng Vương An An lại cảm giác lời này của Cố Ngôn
Chi so với trước kia chẳng giống nhau tí nào.
Cô không nhịn được mà nhìn Cố Ngôn Chi lâu một chút.
Vẻ mặt Cố Ngôn Chi rất lạnh lùng, so với dáng vẻ trước kia cũng không khác biệt lắm.
Vương An An có lòng muốn vì Uông Uông giải thích mấy câu, nhưng Cố Ngôn Chi
nói cũng không phải là không có đạo lý, cô thích Uông Uông, vô cùng
thích, nếu như tình cảm có thể phân ra một hai ba, thì dĩ nhiên cô biết
Cố Ngôn Chi ưu tú hơn Uông Uông trăm ngàn lần.
Cô im lặng một lúc, rốt cuộc không nhịn được nữa mà phản bác lại: "Nhưng tôi vẫn thích anh ấy hơn...."
Giữa cô và Uông Uông đã có một sợi dây gắn kết, lúc không được nhìn thấy sẽ
nhớ nhung đối phương tới phát điên, gặp được sẽ cảm thấy vô cùng hạnh
phúc.
"Mỗi người đều biết sẽ gặp phải vô số người, người ưu tú
lại nhiều như vậy, xinh đẹp có, anh tuấn có, cá tính có, tài hoa có....
Nhiều loại người, tìm được người trong lòng thật khó khăn , nhưng lý do
thích rất đơn giản.... Anh phải hỏi tôi thích Uông Uông ở chỗ nào, tôi
cũng không biết phải trả lời anh ra sao.... Anh ấy đúng là vô dụng, cũng không giúp được cái gì.... Nhưng.... Mỗi khi nhìn thấy anh ấy thì tôi
sẽ cảm thấy hạnh phúc...."
Cố Ngôn Chi không có lên tiếng nữa, im lặng lái xe ra khỏi bãi đậu xe.
Lúc đi trên đường nhỏ Vương An An lại gặp được một chướng ngại vật, trước
cửa cục dân chính đang phải sửa chữa đường nước, không biết là ống nước
bị hư cái gì, nhưng mà trên mặt đất toàn bùn với sình, tuy nói là bên
trên có lót mấy miếng gạch, nhưng mà với độ cao đó, đoán chừng chỉ cần
một bước thôi là sẽ rơi thẳng vào đóng bùn đó.
Bây giờ trời lạnh
như thế, không ai muốn làm ướt giầy và ống quần của mình, Vương An An
cũng rất do dự, đang muốn khom lưng vén ống quần lên.
Đột nhiên
Cố Ngôn Chi lại ôm lấy cô, không phải kiểu ôm công chúa, trước kia Vương An An không có cảm thấy anh có sức lực dồi dào, mặc dù dáng người của
anh rất chuẩn, nhưng cũng chưa so sánh Cố Ngôn Chi bây giờ, lúc này
Vương An An mới phát hiện ra sức lực của nam và nữ quả thật chênh lệch
rất nhiều, anh ôm lấy cô giống như đang ôm một con chó hay mèo.
Đến chỗ khô mát Cố Ngôn Chi mới đem cẩn thận đặt Vương An An xuống, Vương
An An có lòng tốt muốn cám ơn anh một câu, nhưng chung quy vẫn cảm thấy
hơi kỳ cục, cũng không để ý tới anh, trong đầu tiếp tục buồn bực đi vào
trong cục dân chính.
Ngược lại Cố Ngôn Chi nói với cô một câu: "Cô có ăn cơm tốt không? Cô quá rầy."
Vương An An không có trả lời, dĩ nhiên cô biết mình gầy, rõ ràng mỗi bữa ăn
cô đều ép buộc chính mình phải ăn cơm, cũng nỗ lực muốn cho thân thể
khỏe mạnh một chút, nhưng chỉ là không có không phát triển gì hơn nữa
còn càng ngày càng gầy ....
Không biết có phải là do Cố Ngôn Chi
có chào hỏi trước hay không, thủ tục đăng ký vô cùng thuận lợi, Vương An An chỉ nhớ rõ mình điền một chút rồi ký tên ấn dấu tay, chụp ảnh gì đó
hoàn toàn không hề có, nhưng chờ tới lúc cô cầm quyển sổ màu đỏ trong
tay, cô rốt cuộc mới hiểu rõ ràng là mình đã trở thành người có gia đình rồi.
Cô thở dài một hơi, đè nén tim nặng trĩu như hòn đá.
Còn Cố Ngôn Chi thì lại khách sáo gửi bánh kẹo cưới cho nhân viên, Vương An An có chút ngoài ý muốn, không ngờ Cố Ngôn Chi mặt lạnh này, cũng sẽ có lúc như vậy.
Chỉ là lúc nhân viên chúc bọn họ bách niên hảo hợp, thì lời nói này làm cho cô không vui mừng nổi.
Lúc hai người trở về, Cố Ngôn Chi vẫn im lặng như cũ.
Vương An An cũng có tâm sự của mình, chỉ là lúc về thì Cố Ngôn Chi lại tươi
cười diễn trò như cũ, còn nhất định phải một mực chuẩn bị đủ thứ để nấu
cơm chúc mừng, còn gọi một tiếng ba mẹ làm cho cả hai người vô cùng vui
mừng, mới vừa rồi còn chú và dì, hiện tại mở miệng một tiếng cha một
tiếng mẹ rồi.
Gọi nhiều thì trở nên thuận miệng kể cả Vương An An nghe xong cũng phải le lưỡi.
Vương An An đã sớm thấy thủ đoạn của Cố Ngôn Chi, chỉ là bình thường cô không quan tâm mà thôi.
Vào lúc ăn cơm, Cố Ngôn Chi không ngừng gấp thêm thức ăn cho cô, dáng vẻ
giống như đang nuôi heo, làm cho Vương An An ăn no căng bụng, lúc này Cố Ngôn Chi mới buông tha cho cô.
Bình thường sau khi ăn cơm xong
thì Cố Ngôn Chi sẽ chào tạm biệt mà về, nhưng lúc này lại bị ba mẹ của
cô giữ chặt lại, Cố Ngôn Chi c