
ỉ vì muốn làm khó anh ta thôi, chứ cô đời nào lại quẹt thẻ của người ta.
Hơn nữa tên Cố Ngôn Chi này rất kỳ quái.
Cô thật sự không ngờ Cố Ngôn Chi sẽ có lúc im lặng để người ta mắng như vậy.
Cô liền hào phóng nói: "Thôi, nhận rồi lại phải tới trả, tôi không rảnh, chỉ cần anh biết sai là được rồi…”
Vương An An cho rằng nói thế xong, chuyện này cũng không cần so đo tính toán nữa.
Cô chỉ cảm thấy có chút kỳ lạ, khí chất của Cố Ngôn Chi rất mạnh, lúc trước cô có bao giờ nói được một câu tử tế ra hồn trước mặt Cố Ngôn Chi đâu. Nhưng bây giờ. . . . . . Cảm giác đó đã phai nhạt ít nhiều. . . . . .
Dường như Cố Ngôn Chi lúc này không còn lực sát thương lớn như xưa nữa.
Vương An An nghĩ vẩn vơ, chẳng lẽ những lời cô nói đã khiến anh ta xúc động sao?
Kết quả trong lúc cô đứng ngẩn người, Cố Ngôn Chi đã bình tĩnh lấy thẻ về, nhàn nhạt hỏi, “Sao cô còn chưa đi?”
Khuôn mặt từ trước tới nay không chút biểu cảm, lúc này dường như hơi thay đổi, giống như vừa bừng tỉnh vậy. Cố Ngôn Chi tỏ vẻ ‘hóa ra là thế’ khi miệt nói: "Chẳng lẽ đang đợi tôi chăm sóc cô sao?"
Vương An An coi như đã hiểu cái gì gọi là miệng chó không mọc ra được ngà voi, chính là để chỉ cái tên Cố Ngôn Chi này đó!
Bởi vì tay bị thương nên lúc Vương An An đi làm cũng gặp nhiều phiền toái. Bình thường cô còn có thể một tay nghe điện thoại một tay đánh máy, bây giờ ngay cả rót một ly nước cũng không xong.
Thật may là quan hệ của cô với mọi người cũng không tệ lắm, đồng nghiệp xung quanh đều giúp đỡ cô. Hơn nữa cô cũng không phải người yếu ớt, dễ dàng vượt qua thời kỳ dưỡng bệnh.
Nhưng đúng như lời mẹ cô nói, cuối cùng tay cô bị để lại sẹo, khiến cho mẹ cô buồn bực vô cùng.
Vương An An chẳng bận tâm, vết sẹo này nhìn qua là biết bị con gì đó cắn, hơn nữa nó cũng không phải ở trên mặt.
Di chứng duy nhất có lẽ là sau khi đi tháo băng, tay không được cử động quá mạnh, luôn có cảm giác thịt non là lạ, căng căng.
Trong suốt giai đoạn phục hồi, Vương An An luôn chờ tin tức của Uông Uông, nhưng Uông Uông vẫn không xuất hiện.
Nhiều lần cô ôm con gấu bông kia, trong lòng tưởng tưởng ra đây chính là Uông Uông, vừa to vừa đáng yêu, lại còn dịu dàng nữa…
Nghĩ đi nghĩ lại mắt liền đỏ hoe….
Sau đó khi cô thật sự không thể chịu đựng được liền lén chạy tới chỗ Cố Ngôn Chi, muốn đứng từ xa nhìn Uông Uông một chút. Mặc dù là Cố Ngôn Chi, nhưng biết đâu nhìn nhiều có thể nhìn ra Uông Uông.
Chỉ là không hiểu tại sao, Cố Ngôn Chi cũng có vẻ kỳ lạ.
Cô nhớ thần sắc Uông Uông rất tốt, sắc mặt hồng hào, không biết có phải vì đứng quá xa hay không mà lúc cô nhìn Cố Ngôn Chi lại có cảm giác Cố Ngôn Chi rất tiều tụy, giống như không có tinh thần vậy.
Có điều cô nhìn được mấy lần thì bị Cố Ngôn Chi phát hiện.
Sau vài giây nhìn cô, Cố Ngôn Chi thản nhiên, vẻ mặt không chút thay đổi đóng cửa xe lại.
Vương An An bị người ta bắt tại trận, trong lòng hơi hỗn loạn, chỉ muốn tự tay vả mặt mình mấy cái. Cô đúng là bị thần kinh mới đến nhìn Cố Ngôn Chi mà, tự dưng làm bẩn mắt mình.
Nhưng cô vẫn muốn gặp Uông Uông, cuối cùng cô không nhịn được than thở với Diệp Song mấy câu.
Kết quả lần này Diệp Song nghe xong lại vui vẻ, còn rủ cô ra ngoài ăn cơm. Lần trước Diệp Song đã biết một chút chuyện của Uông Uông, sau khi nghe Vương An An giãi bày tâm sự, Diệp Song còn mừng ra mặt, chúc mừng Vương An An đã thoát khỏi tình cảnh khó xử.
Nói gì thì nói, Vương An An vốn chỉ thương hại Uông Uông mà thôi, căn bản còn chưa tới mức thích.
Vương An An có cảm giác rất kỳ lạ, không nhịn được hỏi anh ta: “Sao cậu biết không phải là tình cảm đó, mình còn rất đau khổ đấy.”
Diệp Song khẳng định với cô: “Trên đời này chỉ có đàn ông mới vì thương xót mà sinh ra tính yêu. Nhưng phụ nữ các cậu một khi thương hại ai, tuyệt đối sẽ không yêu người ấy. Cho nên cậu cùng lắm chỉ là thương hại người ta thôi, hơn nữa nhân cách của anh ta lại ỷ vào cậu… Cho nên cậu mới nhầm lẫn.”
Lời này thật quá áp đặt!
Vương An An cảm thấy không phải như vậy, cũng bởi vì chuyện này mà cô và Diệp Song có chút mâu thuẫn nhỏ. Nhiều ngày sau, cô cũng chẳng thèm quan tâm đến Diệp Song nữa.
Cho tới một ngày cô tan tầm, vừa mới tới cửa chung cư đột nhiên có người xông ra từ con hẻm nhỏ. Vương An An sợ hãi, trợn tròn mắt.
Cô nhớ Uông Uông tới nỗi buổi tối cũng sẽ nằm mơ thấy anh, nhưng cô thật sự không ngờ Uông Uông sẽ trốn nhà chạy đến tận đây tìm cô.
Cô kích động ôm lấy Uông Uông, dường như sắp nhảy cẫng lên ăn mừng một trận.
Uông Uông cũng hưng phấn như một đứa trẻ, ôm cô vào lòng nhấc lên một chút.
Vương An An rất ngạc nhiên, cô còn tưởng rằng mình sẽ không bao giờ được gặp lại Uông Uông nữa. Cô vội hỏi Uông Uông đã ra ngoài thế nào.
Uông Uông nhẹ nhàng kéo cô vào trong góc, dáng vẻ như không biết làm thế nào để bày tỏ cảm xúc, không ngừng vuốt mái tóc Vương An An, rồi tới mặt, tới tai.
Nhưng lúc nhìn thấy vết thương trên cánh tay Vương An An, ánh mắt Uông Uông bỗng đanh lại, giống như có cái gì đâm vào lòng đau nhói, anh tội nghiệp nhìn Vương An An.
Dáng vẻ kia giống như người bị thương l