
n là bạn trai của chị cô,đúng chứ?
Tuyết Ly giật mình,làm sao hắn biết.Chuyện này thần không biết.quỉ không hay vậy sao hắn lại biết? Chả lẽ con nhỏ Mai Khôi đã lừa nó? Không biết nó có nói với Bảo Anh gì không? Con chó cái. Đúng là loại vô dụng,có
chút chuyện mà cũng làm không xong…
-Làm sao anh….
-Biết chứ gì? Muốn người ta không biết tốt nhất là không làm
-……..
-Tôi cảnh cáo cô lần cuối cùng,nếu cô còn tiếp tục làm những trò bỉ ổi
như thế với Bảo Anh thì tôi sẽ đích thân tiễn cô sang thế giới bên kia
đấy,Trần Tuyết Ly.Lúc đấy kể cả cô có trốn dưới 18 tầng địa ngục thì tôi cũng lôi cô lên bằng được.
-…….Anh nghĩ mình làm gì nổi tôi chứ?-Cô ả cố nói cứng mặc dù trong lòng đã vô cùng run sợ.
Nhật Huy lại nở nụ cười nửa miệng
-Cô chứ thử xem tôi có thể làm gì cô? Tốt nhất cô nên tin tôi là kẻ nói được thì sẽ làm được.
Cậu quay người định bỏ đi,nhưng chợt dừng lại quay lại nhìn khuôn mặt xinh đẹp,ngây thơ đầy giả dối kia bằng đôi mắt khinh miệt
-Tôi sẽ không nói với Bảo Anh những việc bẩn thỉu mà cô làm nên cô hãy biết điều đi,đừng khiến tôi phải ra tay.
Nhật Huy đi thẳng mặc kệ cô gái đứng như phỗng ở bức tường,mặt cắt không còn giọt máu.Nhưng rất nhanh sau đó,cô lấy lại dáng vẻ ngây thơ,kiêu sa thường ngày. …Tiếc thật,mất một anh chàng đẹp trai như vậy… cô ả vốn
định để anh chàng này làm dự bị nếu thất bại với Bảo Quân thì vẫn còn
hắn,Nhật Huy cũng đâu kém cạnh gì Bảo Quân là bao….nhưng không ngờ tên
này lại phát hiện ra khuôn mặt thật của cô nàng quá sớm, vậy là mất đi
một mục tiêu,hắn quá nguy hiểm… Để thắng cuộc chơi này,kiểu gì cô ả cũng phải loại được hắn…tuy nhiên tạm thời chưa cần lo tới hắn,chắc chắn để
cô chị yêu quí không đau khổ hắn sẽ không phun ra những gì hắn biết làm
sụp đổ hình ảnh đẹp đẽ của ả…
Lấy lại nụ cười trên môi,cô ả quay lại phòng bệnh
***** Trong khi đó ở trong phòng bệnh *****
Nhật Huy và Tuyết Ly ra ngoài làm không khí trong phòng bệnh lại yên
tĩnh trở lại…sự im lặng từ cả hai bên làm mọi thứ trở nên thật ngột
ngạt,bức bối…
Bảo Quân nhìn vết sưng còn mờ nhẹ trên gương mặt nó mà không khỏi xót
xa…chắc chắn nó đau lắm,hắn không kìm được mình muốn vuốt nhẹ chỗ sưng
ấy…cánh tay vô thức đưa lên nhưng dừng lại giữa không trung…chơi
vơi….rồi hắn thở dài…lại bỏ tay xuống
Bảo Anh hướng mắt nhìn bầu trời cao xanh bên ngoài…những đám mây hờ hững trôi dường như không hề bận tâm gì đến sự đời… Hình ảnh những khuôn mặt những tên đầu trâu mặt ngựa gớm ghiếc kia chợt lần lượt hiện qua đầu nó đầy rõ nét…kèm theo đó là những tiếng cười man dại của chúng vang lên
văng vẳng….và câu nói của Nhật Huy như xoáy sâu vào tim nó “Cậu có thật
sự tin tưởng hắn không?”
Phải chính nó cũng tự hỏi chính mình liệu có thật sự tin con người kia
hay không? Liệu lòng tin của nó dành cho hắn có đủ để chấp nhận lời giải thích mà hắn sẽ đưa ra hay không? Nó nghi ngờ về chính lòng tin của bản thân… nói thật ra,nó sợ…sợ rằng mình sẽ không tin hắn,sợ hắn sẽ không
cho mình được lời giải thích thỏa đáng,sợ rằng hắn sẽ không giải
thích….vậy nên nó không dám hỏi…Niềm tin của nó với hắn như quả cầu pha
lê đẹp nhưng mỏng manh dễ vỡ…nó không muốn tự mình làm vỡ nó để rồi các
mảnh vỡ găm vào tim…đau nhói…
-Không sao chứ?-Bảo Quân lên tiếng phá vỡ bầu không khí khó chịu này.
-Uhm…không sao-nó gật nhẹ
Lại im lặng.
Một bức tường vô hình dường như được dựng lên giữa hai ngườ…ngồi ngay
cạnh nhau như hình như lại chẳng biết nói gì với nhau cả…hoặc cả hai đều không dám nói sợ đánh mất điều gì đó mơ hồ nhưn vô cùng quan trọng…
.
.
.
-Em không có gì để nói với tôi sao?-Bảo Quân tiếp tục
Nó quay ra nhìn hắn….
-Tôi đã hứa là sẽ tin tưởng anh,vậy nên tôi sẽ tin tưởng…hãy nói tôi
biết mọi chuyện khi nào anh thấy thoải mái và cần phải nói.
-….
Bỗng điện thoại của hắn reo vang,hắn nghe rồi đứng dậy khỏi ghế
-Xin lỗi,tôi có việc gấp phải đi,em nghỉ ngơi cho khỏe đi nhé.
Nói rồi hắn đứng lên quay đi…
“Bảo Quân …. Tôi đã lựa chọn trốn chạy,không đối mặt với sự thật mà tiếp tục tin anh dù có hơi mù quáng…hi vọng rằng tôi niềm tin của tôi không
bị phản bội và cảm giác xấu này của tôi là sai…. Đừng làm tôi thất
vọng,hãy cho tôi thấy mình đã lựa chọn đúng”-nó nhìn bóng Bảo Quân khuất dần sau cánh cửa thầm nghĩ.
>>>>>o0o<<<<<
Khép cánh cửa phòng bệnh lại,Bảo Quân mệt mỏi đứng tựa vào tường,cô nàng đã lựa chọn tin hắn,đáng lẽ hắn phải thấy vui mới phải chứ? Tại sao lại thấy bất lực như thế này? Bất lực với chính mình….Cô nàng đã tin hắn vô điều kiện nhưng đúng như Nhật Huy nói những gì hắn mang lại cho nó chỉ
là những vết thương chồng chất.
Hắn đấm mạnh vào tường khi nghĩ đến cảnh nó bị ức hiếp mà hắn chẳng thể
làm gì,chỉ trơ mắt đứng nhìn người khác băt nạt nó rồi lải để tuột tay
cho người khác cứu nó….Khốn thật….hắn thấy mình thật vô dụng….cô nàng ở
bên cạnh hắn chẳng hề được an toàn vậy mà vẫn tin hắn…Tên Nhật Huy đó
nói đúng,hắn đến thật sự đến người mình yêu còn không bảo vệ được thì
liệu hắn còn có thể làm gì?
….Nhưng buông tay cô ấy à? Đừng hòng…
Đúng lúc ấy,Nhật Huy đi lại,Bảo Qu