
thèm giành với bà
chị đâu,phục vụ hắn tốt đi,có khi hắn thích bà chị thật đấy.
Mắt ả long lên muốn nhảy xổ vào mà bóp chết nó,mặc kệ,nó cứ thế đi.Bảo Quân lắc đầu nên mấy tay bảo vệ biết ý để nó đi.
-Anh Quân….-ả xà vào lòng Bảo Quân nũng nịu-nó…
-Thôi nào người đẹp,em biết là anh không thích ai đụng vào đồ của anh mà,dù có là đồ cũ,mà bây giờ anh về với em rồi gì
-Em biết trước sau gì anh cũng về với em mà,nhưng mình đang vui mà nó đến phá hoại
-Vậy anh đền cho em nhé
-Hm
Nó nắm chặt bàn tay bước ra khỏi phòng…nó chạy đi thật nhanh…bao nhiêu
sự tức giận phẫn uất trong kia chợt tan biến chỉ để lại nỗi đau tới xót
lòng,tê tái
-Không được khoc,không việc gì phải khóc vì một thằng như hắn-nó tự nhủ
Nhưng nước mắt tự không ngừng chảy ra mà nó không biết làm sao cho ngừng được,nó rơi xuống vực sâu của tuyệt vọng,nó không biết tin ai nữa…trời
đang nắng cũng bỗng nhiên đổ mưa xối xả hòa cùng tâm trạng với nó,đau
đớn quặn thắt,tê tái.hình ảnh hai kẻ kia cứ như đâm hàng loạt nhát dao
vào tim nó,đau đến không thở nổi nữa,Nước mắt hòa cùng nước mưa mặn chát và xót xa
-Nhật Huy à…đón tôi..tôi đang ở…
Không thể như thế này ở đây được,không thể để họ nhìn thấy mình đau đớn-đó là tất cả những gì nó nghĩ được và nó nhớ đến Huy.
Cậu phóng xe như điên giữa trời mưa,nghe giọng cô nàng cậu biết chắc đã
xảy ra gi đó,hình ảnh cô gái đứng ngước nhìn trời giữa con mưa to như
muốn nhấn chìm cô sao thật cô đơn,xót xa làm người khác đau lòng.Cậu
dừng xe bên nó,ôm nó vào lòng mặc cho mưa làm cả hai ướt nhẹp
-Tôi xin lỗi-Nhật Huy lên tiếng
-Đưa tôi ra …khỏi đây-nó nói trong tiếng nấc
Chiếc moto phóng đi giữa màn mưa dày…dần dần mất hút
“Liệu em còn có thể tin anh nữa không????????”
Trời tạnh mưa
sau một hồi dai dẳng nhưng không có những ánh nắng ấm áp sau mưa,không
xuất hiện cầu vồng rực rỡ.Bầu trời sau mưa vẫn chỉ là một màn ảm đạm với tầng tầng lớp lớp những đám mây dày,nặng nề như phủ kín tất cả,che đi
những tia nắng từ mặt trời.Bầu trời âm u chỉ chực tiếp tục mưa bất kì
lúc nào
Lúc này,nó đang đứng ở nơi cao nhất thành phố,tưởng như chỉ cần với tay
một chút là có thể chạm đến bầu trời cao.Gió táp vào mặt từng cơn vừa
như làm khô đi những giọt nước mắt còn lại vừa ngăn đi những giọt nước
mắt còn chưa kịp rơi... Ước gì gió cũng có thể cuốn đi mọi thứ...xóa
nhòa tất cả...đem mọi nỗi đau...nỗi nhớ...sự ngọt ngào và những kỉ niệm
ra đi...
Khẽ nhắm mắt lại,những hình ảnh đầy ám ảnh kia lại hiện lên...ánh mắt
của hắn...gương mặt hắn...những lời hắn nói như bóp nghẹt trái tim nhỏ
bé của nó....QUÊN ĐI...CÓ THỂ QUÊN HẾT ĐI ĐƯỢC KHÔNG? NÓ KHÔNG MUỐN NHỚ
NỮA...KHÔNG MUỐN ĐAU NỮA...
-AAAAAAAAAAA!-nó bất chợt hét lên,hét đến khản giọng.Những giọt nước mắt cố kìm nén nay lại bướng bỉnh chảy ra không thể dừng lại
Nhật Huy nãy giờ đứng sau nhìn cô bé im lìm thì cũng không biết nói
gì,cậu không biết phải an ủi như thế nào khi cậu thậm chí còn không biết chuyện gì đã xảy,cậu chỉ lờ mờ cảm nhận được nguyên nhân có liên quan
tới tên ******* Vương-Bảo-Quân.Ngay lúc này đây,nhìn nó phải khổ sở vì
hắn mà cậu muốn đấm cho hắn một phát.Từ lúc cậu đến nó chỉ im lặng,ánh
mắt cô hồn,trống rỗng...nhìn thật đau lòng
Nghe thấy nó hét,cậu vội chạy lại,ôm nó vào lòng
-Ổn rồi,có tôi ở đây.Sẽ không sao đâu.
-Hu...hu....hức...hức...-nó níu chặt lấy lấy áo Nhật Huy mà khóc,nép mình vào lòng cậu...gió lạnh quá...nó cần một chút ấm áp...
Ai đó làm ơn cho nó cảm nhận nó vẫn đang sống đi...
Nhật Huy ôm nó chặt thêm chút nữa như thể chỉ cần cậu thả lỏng vòng tay
một chút thôi thì nó sẽ bay mất cùng những cơn gió kia
>>>>>o0o<<<<<
Khóc một hồi đã đời,nó lại im lặng nhìn bầu trời đang tối dần,những ngôi sao dần xuất hiện và sáng yếu ớt,chúng gần như mờ nhạt hẳn so với ánh
sáng rực rỡ của đèn điện của phồn hoa đô thị.Thấy nó có vẻ đã phần nào
bình tĩnh lại,Nhật Huy lên tiếng hỏi
-Thế nào ,bây giờ nói tôi biết chuyện gì đã xảy ra được không?
-..........
Nó không trả lời câu hỏi của cậu mà đi tới gần lan can và...trèo lên
đó.Nhật Huy có phần hoảng sợ,đây là tầng 70 đấy...đang định chạy lại kéo nó xuống thì nó bỗng lên tiếng
-Khi ở trên cao người ta cảm thấy như chỉ cần với lên là có thể chạm tới những vì sao...nhưng những thứ ở ngay trước mắt thì lại xa tận chân
trời....ngôi sao ở ngay kia mà lại không bao giờ có thể chạm tới...tưởng rằng đã nắm giữ được rồi chợt nhận ra nó đã vụt mất...tưởng rằng biết
rõ mà thật ra chẳng biết gì....
-..... Là liên quan đến hắn phải không?-Cậu hỏi mà chẳng cần câu trả lời
- Thật ra bầu trời cũng chẳng đẹp như người ta nói,lung linh thật
đấy,huyền ảo thật đấy,nhưng khi lại gần thì THẢM HẠI.-nó vẫn không trả
lời câu hỏi của cậu mà tiếp tục nói gần như độc thoại.-đôi khi thật muốn thử cảm giác ở trên cao như những vì sao thì sẽ như thế nào,càng cao
thì sẽ không ai có thể chạm đến mình,vậy thì sẽ không đau phải không?
-..... Cậu không định tự tử đấy chứ?-Nhật Huy hỏi.Thật sự nhìn cảnh nó
ngồi vắt vẻo trên lan can tầng 70,ngước mắt nhìn trời đầy biểu cảm thì
chắc ai cũng nghĩ mộ