
ân bỗng nhiên thụi mạnh một cú vào bụng cậu
-Đây là tôi trả nợ cú hôm trước-hắn nói đều đều-và đừng nghĩ rằng tôi
nhường cô ấy cho cậu,tôi chỉ nhờ cậu trông chừng cô ấy hộ tôi một thời
gian thôi,con nhỏ đó cứ rời mắt ra khỏi là y như rằng dính vào rắc rối.
Nhật Huy đứng dậy,cười
-Đừng dậy đời tôi,cậu nên về dạy dỗ lại người của mình đi thì hơn.
-….
Bảo Quân đi lướt qua hắn….
“Bảo Anh,dù bất kì chuyện gì xảy ra thì cũng hãy tiếp tục tin tôi được không?
Tin tôi ngay cả khi tôi đập tan niềm tin em dành cho tôi?”
>>>>>o0o<<<<<
Sáng hôm sau,kiểm tra tổng quan xong nó được cho xuất viện.Nhật Huy nhận đưa nó về…
Không thấy hắn đâu cả…-thở dài-… lại bận gì sao?
Mệt mỏi do mới ốm dậy cộng với suy nghĩ nhiều làm nó không nhận ra thái
độ của cô em mình với Nhật Huy trở nên khác hẳn.Cô nàng luôn lẩn tránh
khi thấy xuất hiện cậu.
-Cảm ơn cậu nhé,Nhật Huy.-nó cười đầy mệt mỏi khi về đến nhà
-Không có gì,nghỉ sớm đi.
.
.
.
Mấy ngày trôi qua sức khỏe nó hồi phục hoàn toàn nhưng sự bất an cũng
ngày càng tăng lên.Suốt từ hôm ấy Bảo Quân không hề gọi điện hay nhắn
tin cho nó,gọi điện cũng không thèm thưa trong khi đó hắn lại có vẻ chủ
động tiếp cận Tuyết Ly nhiều hơn.Con bé suốt ngày ra rả về Bảo Quân làm
nó thật sự khó chịu.Linh cảm xấu ấy càng ngày càng sâu sắc….nó lờ mờ
đoán ra đã có chuyện gì đó…nhưng là gì mới được chứ?
Nếu muốn chia tay,thì hắn cũng sẽ nói thẳng chứ không bao giờ chơi trò
Love in silence như thế này,hắn rất quân tử,không bao giờ chơi bẩn-đây
không phải là phong cách của Vương Bảo Quân.
Chẳng phải đac nói là tin hắn sao? Lại nghĩ linh tinh nữa rồi-nó lắc
nhẹ đầu xua đi ý nghĩ không hay.Mở cửa sổ để ánh nắng hắt vào nhà.Nó
ngắm nhìn tia nắng xuyên qua tán cây nhảy nhót trên bậu cửa sổ của
nó,tâm trạng khá lên một chút.
“1 new message”
Bên trong là một tấm ảnh Bảo Quân đang ôm hôn một cô nàng tóc dài và đương nhiên là không phải nó,cùng với chú thích bên dưới
“Muốn biết rõ khuôn mặt thật của hắn thì đến ngay khách sạn XXX số phòng 124”
Số lạ,lại gì nữa đây?
Liệu có nên đến không?Nếu đến thì chẳng phải là không tin hắn sao? Nếu
không đến thì cái tin nhắn kia giải thích làm sao?Liệu người nhắn cái
tin kia có nói thật không?Hay là muốn chơi nó? Những ý nghĩ giữa đi và
không đi chồng chất trong đầu nó,nửa thì nó muốn đi xem thực hư thế
nào,nửa thì lại sợ khi biết được sự thật thì sẽ phải thất vọng…
Nó đi loanh quang khắp phòng nhìn đến muốn rách bức ảnh ra và đọc tới hàng trăm lần dòng tin nhắn ngắn ngủi.
Cuối cũng có vớ lấy chiếc áo khoác và chạy ra khỏi nhà…nếu hắn thật sự
trong sạch thì cây ngay không sợ chết đứng,nó sẽ xin lỗi hắn sau
>>>>>o0o<<<<
Trước cửa phòng 124
Nó đứng trước cửa căn phòng…ngập ngừng không biết có nên vào hay
không,có điều gì đó mách bảo nó rằng bên trong có thứ gì đó mà nó không
nên xem,nếu nhìn thấy thì nó sẽ mất đi thứ gì đó thật quan trọng.Tim nó
đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.Cố ghìm cảm giác bất an
xuống,nó đẩy cửa vào
Xoạch
Cánh cửa bật mở.
Nó đứng ngây người…trơ mắt nhìn hai con người trên giường kia….hàng loạt cảm xúc lướt qua nó trong một phần nghìn giây…kinh ngạc….đau khổ….tuyệt vọng…tất cả đến làm quá nhanh làm nó thật sự không phản ứng nổi
Nó dám tin vào mắt mình nữa…hai kẻ kia…một kẻ là người mà nó đã tin
tưởng đến khi nó bước vào đây,còn kẻ còn lại là kẻ mà chỉ vài hôm trước
đã muốn cho người làm nhục nó
Thật sự là tàn nhẫn mà
Hai kẻ không biết liêm sỉ ôm nhau trên giường trong tình trạng gần như
lõa thể.Bọn chúng nhìn nó kinh ngạc rồi ả Mai Khôi đứng dậy quấn chiếc
chăn quanh mình tiến lại chỗ nó,hét lên
-Bọn mày đâu,sao để con nhỏ này vào đây?
Ngay lập tức có vài tên tiến từ đâu ra nắm lấy tay nó,nhưng nó cũng chả
bận tâm nữa rồi,ánh mắt nó nhìn như xoáy vào tên đang nằm trê giường đầy phẫn uất,bi phẫn…vậy ra đây là kẻ mà nó đã dành lòng tin cho ư? Mắt nó
đúng là để cho chó ăn rồi.Bỗng nó mỉm cười chua chát
Làm sao nó lại quên hắn là Vương Bảo Quân nhỉ? Gì chứ? Chỉ là một thằng
đểu không hơn.Hắn cũng nhìn nó chằm chẳm ánh mắt phức tạp nhưng tuyệt
không hề có một tia nào gọi là ân hận hay muốn giải thích cả,chỉ đơn
giản là nhìn xoáy vào nó.
-Mày thấy căn phòng này quen không,Bảo Anh?-giọng nhỏ Mai Khôi vang lên
Nó nhìn quanh phòng….
Ha,thì ra là phòng khách sạn lần trước mà tên khốn kiếp kia cùng ả mây mưa rồi gửi ảnh cho nó,biết chọn địa điểm quá nhỉ?
-Buông tôi ra-nó lạnh giọng
Mấy tên kia nhìn hắn.Hắn gật đầu
Nó đi lại gần chỗ hắn.Bây giờ nó chỉ cảm thấy bực mình và hận.Sự đau đớn vì bị phản bôi lòng tin,sự tuyệt vọng lên tới đỉnh điểm tất cả chỉ còn
lại hận thù.Nó lại gần giường,thản nhiên giương mi nhìn hắn
-Có gì để giải thích không?
-…….
Nó nhắm mắt hít một hơi dài
Nó nhếch mép lấy côc nươc bên cạnh bàn và
Rào-cả cốc nước đổ lên đầu hắn
-Game over.Không ngờ khẩu vị của anh lại thấp vậy đấy Bảo Quân ạ.
Ánh mắt nó nhìn hắn vô cảm nếu có thì chỉ là sự khingh miệt đến lạnh lùng.
Nhỏ Mai Khôi ** lên
-Mày làm gì…
-Bà chị câm mồm đi,điếc tai quá-nó quay ra-không ai