XtGem Forum catalog
Người Yêu Của Ác Ma

Người Yêu Của Ác Ma

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322841

Bình chọn: 7.5.00/10/284 lượt.

tưởng của Tuyết Ly thì nó lại không làm sao mà mở mồm ra

được…Đã lâu lắm rồi,nó không nhìn thấy cô em mình như vậy,thật sự không

nỡ đập tan cái hi vọng mong manh về một tình yêu đẹp như cổ tích của cô

em.Nhìn mặt Tuyết Ly,nó biết cô em thực sự thích hắn…nhưng nếu nó đồng ý thì chẳng phải nó đã đi giúp em mình giật bồ của chính mình sao? Thật

sự là giống truyện cười nha…. Đúng là điên đầu mà….Có người nói tình yêu làm con người trở nên ích kỉ,đến bây giờ thì nó mới thật sự thấm thía

câu này mà….

Thấy chị mình ngồi ngẩn mặt ra,Tuyết Ly cũng có vẻ không để tâm tới cây trả lời cho lắm.mà đứng lên và đi vào phòng tắm

-Chị à.em tắm trước đây.

Bảo Anh ngồi thừ ra đó một lúc rồi cũng đứng dậy,lắc lắc đầu xua tan những ý nghĩ hỗn tạp trong đầu,nó vào phòng…

“1 missed call from Vuong Bao Quan”

Theo thói quen nó định bấm nút gọi lại nhưng bỗng nhớ đến những lời Tuyết Ly vừa

kể,cục tức tô đùng không hiểu từ đâu trào lên mạnh mẽ…quăng cái điện

thoại trở lên giường,nó mở ti vi ra nằm ườn trên giường xem phim.

Gừ gừ-cái điện thoại rung nhẹ báo tin nhắn đến

1 new message from Vuong Bao Quan”-không thèm đọc,vứt điện thoại lại chỗ cũ

.

.

.

Vuong Bao Quan is calling”

Gọi lần thứ nhất ………không thèm nghe

Gọi lần thứ hai………….bơ nhiệt tình

Lần thứ ba………….kệ xác,ngồi xem batman

Lần thứ tư……………tiếp tục xem,mặc kệ cái điện thoại rung bần bật

Lần thứ năm…………gọi đi,chứ gọi mãi đi,còn lâu mới nghe

Lần thứ sáu….à không có lần thứ sáu….sau lần thứ năm thì cái điện thoại đã được yên ổn.

.

5’

.

10’

.

15’

.

20’

Sao hắn không

gọi nữa nhỉ?(t.g:lúc gọi thì không nghe,đến lúc không gọi nữa thì

lại…)….Sao bực mình thế không biết? Thấy không nghe là không thèm gọi

nữa luôn hả? Đúng là cái đồ…

ĐIÊN MẤT!

Nó vùng vằng

bỏ ra khỏi phòng,ngoài trời âm u không trăng sao…nó không hề biết rằng

từ ngày mai,những giọt nước mắt của nó sẽ bắt đầu rơi. “Phải đau thì mới biết sự quí giá của điều mà mình đã đánh mất,phải hận thì

mới hiểu được tình yêu,phải tuyệt vọng thì mới biết được giá trị của

hạnh phúc,phải bị lừa dối,phản bội thì mới thấy cái giá của niềm tin….

Và phải biết thứ tha thì hạnh phúc mới trọn vẹn”
Sáng hôm sau…

Ngủ một giấc

dậy,nó chào bình minh ngày mới bằng một cái vươn vai đầy hứng khởi,hôm

nay,nó đi chơi cùng Bảo Quân.Hôm qua nghĩ lại nó cũng thấy mình hơi quá

đáng.Dù sao hắn cũng giúp em nó mà,là tại nó nghĩ quá nhiều thôi,chẳng

phải đã hứa là sẽ tin hắn sao?

.

.

.

Nó vui vẻ ra

khỏi nhà và đến công viên trước định trên đường đi tiện mua cái gì đó

coi như quà xin lỗi hắn.Lượn lờ qua mấy hàng nó vẫn chả chọn được

gì….Trời ạ,biết mua gì cho hắn bây giờ,cái tên đó,ai mà biết hăn thích

gì chứ? Mà cũng có thấy hắn thiếu gì đâu.Nghĩ lại mới thấy dường như nó

chả biết gì về hắn ngoài một cái tên,khuôn mặt,hồ sơ lí lịch trên giấy

tờ,và hắn là một play boy chính hiệu…đến hắn thích cái gì nó cũng không

biêt nữa………haizzzz….sao nó lại có thể vô tâm như thế chứ nhỉ?

Đang đi lững thững trên đường,bỗng nó thấy đằng sau mình đâu nhói…xung quang bỗng nhiên trở nên tối đen.

>>>>>o0o<<<<< Nó nặng nề mở mắt…hình ảnh xung quanh nhòe nhoẹt thành những hình thù kì dị nhưng rồi cũng rõ nét dần…

Sao ồn ào quá vậy?......nó đang ở đâu? Sao đau đầu quá thề

Lục lọi lại

trí nhớ của mình,chỉ nhớ được rằng nó,có lẽ đã bị đáng và ngất đi,sau đó thì chắc được đưa về đây chăng? Vậy là nó bị bắt cóc à,mà ai bắt mới

được chứ?

Bỗng một tên đá nó làm nó bật lên tiếng kêu khe khẽ

-Chị hai,con nhỏ tỉnh rồi-một tên lên tiếng

Chị hai? Là ai vậy? Sao tay chân nó vướng víu thế này,bị trói à? Hay chưa? Xem ra bà

chị hai này không hề có tí thiện cảm nào với nó đây mà.

Một thân ảnh nhẹ nhàng bước đến gần nó,túm tóc nó giật mạnh mặt nơ ngẩng lên

-Nhớ tao không cưng?

Quên sao được chứ,cái khuôn mặt ấy,giọng nói ấy

-Mai Khôi-nó lên tiếng.

-Ra là cưng vẫn còn nhớ chị à? Tốt lắm.Tưởng cưng quên chị rồi chứ-cô ả nhếch mép.

Ả đưa mặt gần sát lại nó,rít lên

-Nhìn thấy cái gì đây không,cô em?

Nó mở to mắt nhìn lên khuôn mặt đẹp của bà chị,dù đã được che đi khá khéo bằng phấn nhưng ở trên má vẫn còn vết sẹo mờ…

-Sao chị…?-Chưa kịp nói hết câu thì CHÁT – nó đã lãnh trọn cái tát của Mai Khôi,bên má nó bỏng rát

-Tại mày,tất

cả là tại mày con đ*.Mày đã cướp những thứ vốn là của tao.Vì mày mà hắn

đã tặng tao vết sẹo này,bây giờ tao sẽ giết mày.

Mai Khôi đôi

mắt vằn đỏ máu,lấy hai tay bóp cổ nó,gương mặt nó từ đỏ bừng chuyển sang tái xám dần lại,hơi thở khó khăn đứt quãng.Đến khi nơ như sắp lả đi thì bỗng nhiên lực siết tay lỏng ra,nó cố hớp mấy ngụm không khí,nó ho sặc

sụa…

Mai Khôi đứng thẳng lên nhìn nó đầy khinh miệt

-Không,nếu

giết mày thì dễ dàng cho mày quá. Đó không phải là phong cách của Mai

Khôi này.Dù có chết thì tao cũng khiến mày chết không toàn thây,dám đụng tới tao ư? Nhìn lại xem mình là ai đi.

Ả quay gót

ngồi vào chiếc ghế sofa,gác chân lên làm cái váy vốn đã thiếu thốn nay

gần như hoàn toàn biến mất sau cặp giò của ả.Với tay lấy một lon bia,ả

nhâm nhi

Nhìn Mai K