
hơi mỉm cười với Ân Tịch, tựa như một đóa trà mi kiều mị, Ân Tịch lần đầu tiên phát hiện, nguyên lai nét đẹp của Hạ Vũ rất tinh tế, nét đẹp ấy phải từ từ mới nhận ra được.
“Được, bây giờ mình sẽ đi mua cho cậu!” nghe được cô nói muốn uống canh, Ân Tịch cơ hồ không có nghĩ nhiều, bước đi ngay ra ngoài.
Thẳng đến khi Ân Tịch đóng cửa lại, cảm giác được bước chân của cô dần dần biến mất, ánh mắt Hạ Vũ mới từ từ dâng lên một tầng sương mù.
“Hạ Vũ, vì sao cô phải ngốc như vậy?” Trần Hãn đi đến trước mắt của cô, ánh mắt như thế nào cũng không nguyện ý rời khỏi cô, lòng đau lại càng thêm đau.
“Trần Hãn, tha cho Ân Tịch đi!” Thanh âm của Hạ Vũ đích tuy rằng nhỏ, nhưng lại gằn từng tiếng nên rất có lực.
“Vì sao lại nói như vậy?” Trần Hãn cực lực làm cho ngữ khí của mình có vẻ bình tĩnh, che giấu bối rối nội trong lòng.
“Nếu anh không từng nghĩ muốn gây thương tổn cho Ân Tịch, vậy vì cái gì anh không dám nhìn tôi?” Ánh mắt Hạ Vũ nhìn chằm chằm hắn, trong lòng ê ẩm đau, vì cái gì phải muốn trả thù như vậy? Yêu một người không phải trả thù và chiếm giữ, mà là làm cho người đó hạnh phúc và vui vẻ.
“Hạ Vũ, cô nghĩ nhiều quá, vì sao tôi lại muốn đả thương Ân Tịch chứ? Cô nói như vậy, tôi thực rất khó hiểu.” Hắn vẫn là không muốn thừa nhận, không muốn để cho cô cảm thấy lòng hắn xấu xa đến như thế.
Nhìn thấy hắn không muốn chủ động thừa nhận, lòng Hạ Vũ giống nhu tan thành cái bụi vậy, đau đớn không chịu nổi.
“Trần Hãn, tôi là người nhà họ Hạ, anh cả của tôi là Hạ Thiên Triệu, mấy ngày hôm trước, tôi nhờ anh ấy tìm người điều tra anh.”
Trần Hãn mở to hai mắt nhìn, không thể ngờ mà nhìn cô gái trước mặt, vẻ ngoài nhu nhược, cư nhiên cất giấu trái tim nguội lạnh đến vậy.
“Thực xin lỗi, tôi chỉ là không muốn Ân Tịch bị thương tổn, cho nên tôi mới điều tra anh!” đúng vậy, ai cũng không nguyện ý chấp nhận chuyện bị lén điều tra. Huống chi, người đàn ông trước mặt này cùng với người trong trái tim cô có mói quan hệ mật thiết như vậy.
Trần Hãn hơi hơi nhắm lại mắt, cái gì cần đến thì sẽ phải đến, tóm lại bọn họ vẫn phải đối mặt!
“Những chuyện cô đã biết cô còn muốn nói cái gì? Chuyện gì cô còn muốn biết. Tôi sẽ nói cho cô.” Thanh âm của hắn tuy rằng có chút lạnh lùng, nhưng là ngữ khí vẫn lộ ra một chút ôn nhu.
“Anh và Trần Thuật là anh em sinh đôi, tôi muốn biết, không phải là anh kết tội Ân Tịch đã gây ra cái chết của Trần Thuật chứ?” Cô nâng tầm mắt lên, nhìn thấu vào mắt hắn, cô có thể nhìn thấy rõ ràng hình ảnh của mình.
“Tôi thừa nhận, tôi nhìn lén nhật ký của em trai, tôi đã biết cô gái tên là Hứa Ân Tịch này, Trần Thuật tuy rằng không phải do Ân Tịch hại, nhưng cô ta chính là hung thủ gián tiếp, nếu Trần Thuật không phải vì cô ta, căn bản nó sẽ không lên máy bay và gặp rủi ro, càng có thể nói ngay từ đầu nó sẽ không chọn họ ngành đạo diễn, vận mệnh của nó, tất cả đều có thể viết lại.” Tựa hộ hắn không thể chấp nhận chuyện Trần Thuật chết là một chuyện ngoài ý muốn.
“Sau đó anh lén chuyển sang học ngành đạo diễn, sự thật lại chứng minh, về phương diện này anh so với Trần Thuật càng có tài năng thiên phú, mà anh cũng từ từ yêu nghề đạo diễn, thích quay những gì mình muốn quay.”
“Đúng vậy, tôi chưa từng có nghĩ tới thì ra tôi còn có tài trời cho về phương diện này, ngay sau khi bước chân vào ngành này, tôi đã phát hiện tôi trầm mê chụp diễn cùng viết kịch bản.” Trần Hãn đối với điều này không chút nào che giấu, trong mắt đều lộ ra sự hưng phấn.
“Khi anh học xong, anh về thành phố K, nghĩ muốn thu hút sự chú ý của chúng tôi, thâm chí là khiến cho tôi phải chú ý, nếu như anh đã xem trộm nhật ký của Trần Thuật, anh nhất định biết tôi yêu Trần Thuật.” Thanh âm của Hạ Vũ lạnh nhạt mà lại cứng ngắc, cô có cảm giác mình đang bị một người đàn ông lợi dụng.
“Hạ Vũ, ban đầu có lẽ là như thế, nhưng sau này không phải như cô nghĩ.” Tựa hồ hắn muốn giải thích, lại cảm thấy bối rối không thể giải thích được.
“Ở trong buổi tiệc đêm hôm đó anh lướt qua tôi làm cho tôi đuổi theo anh, lại kẹp ở trong tập kịch bản bài thơ mà tôi yêu thích nhất, hết thảy những điều này, anh đều muốn thu hút sự chú ý của tôi, sau đó chúng ta gặp mặt, anhlàm như cho tới bây giờ cũng chưa từng biết tôi, mà tôi lại ngốc nghếch nghĩ Trần Thuật vẫn còn sống, sợ tôi làm ảnh hưởng đến cuộc sống của anh ấy . . . tôi không sợ tôi không có được anh ấy, tôi chỉ cần nhìn thấy anh ấy tôi cũng đã rất vui vẻ rồi.”
Hạ Vũ không hiểu sao bản thân mình lại thương tâm như vậy, người cô yêu là Trần Thuật, nhưng mà khi cô biết được Trần Hãn dùng cách như vậy để giải quyết vấn đề, tim cô vẫn không thể ngăn được mà đau đớn.
“Hạ Vũ, đối với những chuyện này tôi chỉ có thể nói một câu ‘thực xin lỗi’, nhưng tôi thề, ngay từ đầu tôi không có ý định thương tổn cô, thật sự.”
“Nhưng mà anh có biết hay không, hành vi ban đầu của anh, liền thực đã thương tổn tôi, bởi vì anh lợi dụng tôi để đến gần Ân Tịch, mà anh rõ ràng biết tôi yêu Trần Thuật.”
“Tôi chỉ là muốn biết Hứa Ân Tịch có cái gì tốt, đáng giá để Trần Thuật yêu cô ta như vậy, tiếng xấu của cô ta nhiều như thế,