
ụi.”
Bạch Hiền Đức đã gặp Triệu Thành Tuấn mấy lần, ấn tượng cũng tốt, nhưng không
ngờ anh ta lại si mê Mao Lệ như vậy, cô đã tưởng anh là gã công tử lắm tiền,
không ngờ lại là người chung tình.
Mao Lệ xoay cốc trà trong tay, nói: “Được yêu thực rất cảm động, những việc anh
ấy làm vì em, em rất cảm động, em vốn hoài nghi tình yêu, nhưng bây giờ cảm
thấy nếu có thể yêu được tại sao lại từ chối? Ở bên anh ấy em rất vui, niềm vui
đó chưa từng có, chị hiểu không?”
Bạch Hiền Đức nhìn đôi mắt nheo nheo của cô, tư lự: “Mao Lệ, vừa rồi cô nói
Triệu Thành Tuấn chat với cô trên mạng suốt hơn một năm?”
“Vâng, em không hề biết anh ấy chính là Cát Bụi, cũng mới biết mấy tháng
trước.”
“Sao cô biết anh ta chính là Cát Bụi?”
“Anh ấy thừa nhận.”
“Triệu Thành Tuấn thừa nhận anh ta là Cát Bụi?”
“Vâng.” Mao Lệ gật đầu: “Mắt chị sao lại thế em có lừa chị đâu. Sau khi chúng
em qua lại, anh ấy không cho em lên mạng nữa, nói là sợ người khác quyến rũ
em.”
Bạch Hiền Đức giơ hai tay xin hàng, chỉ cười: “Tôi hiểu rồi. Ok, cô khỏi cần nói
gì nữa, có một số việc sau này cô sẽ hiểu. Tôi biết phụ nữ một khi đã yêu, chỉ
số IQ bằng không, ai nói gì cũng không nghe, cho nên tôi giữ thái độ yên lặng,
sau này cũng không gán cô với sếp Dung nữa.”
“Này, cải tà quy chính, quay lại là bờ, vẫn là bạn tốt.” Mao Lệ hoàn toàn không
bận tâm hàm ý câu nói của Bạch Hiền Đức.
Buổi trưa hai ngày sau, Mao Lệ ăn cơm cùng anh trai Mao Tấn. Mao Tấn đến Nam
Ninh, lần này là để tham gia đấu thầu mảnh đất ở Phong Lĩnh. Những dự án lớn
như vậy trước kia thường do Mao Diên Bình đích thân xuất chiến, nhưng hai năm
nay ông bắt đầu ý thức nên buông tay để Mao Tấn dần dần có thể độc lập làm
việc, dần dần tiếp quản sản nghiệp của gia tộc. Nếu trúng thầu lần này, Mao Tấn
sẽ mở chuỗi nhà hàng ở Nam Ninh, trách nhiệm của anh rất nặng nề. Đến Nam Ninh
mấy ngày bận túi bụi, mãi đến trưa hôm nay mới tranh thủ thời gian đi ăn với em
gái.
Hai anh em đã lâu không ăn với nhau. Lúc nhỏ không rời nhau một bước, Mao Tấn
đi đâu cũng đưa em đi cùng, còn luôn tìm cách mua chuộc cô em, làm những việc
xấu sợ người lớn biết, đành mua đồ ăn hoặc đồ chơi để bịt miệng cô. về sau Mao
Lệ lớn dần, vừa thông minh vừa lanh lợi, không dễ dỗ dành mua chuộc, đầu óc
cũng nhanh hơn anh, vậy là hoán đổi vị trí cho nhau. Mao Tấn vừa thích cô em
láu lỉnh thông minh lại vừa sợ.
Lúc này hai anh em lại nhắc bao chuyện ngày xưa, có phần tiếc nuối thời gian
trôi quá nhanh, chớp mắt cả hai đều đã lớn, còn Mao Tấn sau khi nói hàng lô
chuyện linh tinh, ho nhẹ hai tiếng, hình như cố tình chuyển hướng câu chuyện,
buông một câu thăm dò: “Tuần trước anh gặp Chương Kiến Phi ở Thượng Hải, anh ta
đến tham dự hội nghị thương mại châu Á.”
Nếu như mọi khi, Mao Tấn dám nhắc đến tên Chương Kiến Phi chắc chắn đã bị Mao
Lệ cho ăn đấm, nhưng lần này bàn tay đang cắt thịt bò của cô chỉ hơi ngừng lại,
không nói gì.
Vậy là Mao Tấn tiếp tục: “Anh ta mời anh ăn cơm, bọn anh nói rất nhiều chuyện,
mấy năm không gặp, nghe nói anh ta kết hôn năm ngoái, tháng trước vợ đã sinh
con.”
Mao Lệ hơi ngẩng đầu, tỏ vẻ không quan tâm, nhưng mí mắt khẽ rung. Mao Tấn quan
sát thần sắc của cô em, sau khi xác định an toàn, lại bổ sung: “Nhưng đáng
tiếc, đứa trẻ không sống được.”
“Không sống được?”
“Đúng, vừa sinh ra đã tắt thở, Kiến Phi buồn lắm.” Mao Tấn chép miệng lắc đầu:
“Khổ thân, anh ta thật đủ xui, nghe nói vợ bị sốc, đầu óc lú lẫn, nhưng bây giờ
đã đỡ nhiều. Anh hỏi Kiến Phi sao không đến Nam Ninh thăm em, anh ta nói, có
lúc sẽ đến thăm... thăm em.”
Mặt Mao Lệ vẫn bất động, dường như chuyện không liên quan đến mình, Mao Tấn
thấy vậy nhẹ nhõm, lại bắt đầu chuyện con cà con kê: “Kiến Phi có công việc làm
ăn ở Quảng Tây, đến Nam Ninh thực ra cũng là bình thường, hơn nữa nghe nói, gần
đây quan hệ với Triệu Thành Tuấn... không được tốt. Lại nói đến Triệu Thành
Tuấn, anh luôn cảm thấy anh ta tính cách quá lạnh lùng khó gần, không thoải mái
hòa nhã như Kiến Phi. Anh vẫn không hiểu anh ta và Chương Kiến Phi sao lại có
tình cảm sâu đậm như thế hai người tính cách khác hẳn nhau, nhưng lại thân
thiết hơn ruột thịt, cho dù công ty hai nhà đã mâu thuẫn như vậy, Bác Vũ tấn
công Hồng Hải quyết liệt như thế, nhưng Chương Kiến Phi vẫn không hề tức
giận... Ôi dào, hai người thật là oan gia, năm xưa quen họ ở Anh, anh nằm mơ
cũng không ngờ bọn họ lần lượt trở thành em rể của anh. Cho nên nói, duyên phận
giữa con người với nhau thật quá lạ kỳ...”
Khi Mao Tấn nói dông dài những chuyện đó, Mao Lệ vẫn cúi đầu cắt thịt bò, lần
này lại dừng lại như bị trúng tà, con dao bất động trong tay, bầu không khí yên
lặng đáng sợ.
Giống như sự yên bình trước cơn đông, mây đen đang cuồn cuộn ập tới...
Mao Tấn cuối cùng nhận ra sự bất thường của Mao Lệ, miệng há to, lắp bắp:
“Mao... Mao Mao, anh đã nói gì?”
“Anh đã nói gì?” Mao Lệ ngẩng đầu, nhìn anh, khi cô tiếp tục cắt thịt bò, do
cắt quá mạnh, lưỡi dao chạm vào đĩa phát ra một tiếng “cạch” chói tai, âm thanh
đó vang lên trong căn phòng yên lặng, nghe