
t cô gái Trung Quốc tên Mao Lệ, là em gái
của Mao Tấn, bạn cùng trường với anh em họ. Mao Tấn người Trung Quốc, một gã
trai vô cùng phóng khoáng, điều kiện gia đình rất tốt, cha kinh doanh chuỗi nhà
hàng ở Thượng Hải, nghe nói là đại gia ẩn danh, nếu không sao có thể chu cấp
cho Mao Tấn một cuộc sống đế vương ở Anh quốc.
Hồi đó bọn họ có những ngày tuyệt đẹp ờ trường Cambridge, mỗi khi không phải lên lớp là cả ba hẹn nhau đi ăn,
đánh bóng. Có một dạo lại thêm trò mạt chược. Mao Tấn là người khơi ra trò đó
đầu tiên, nhưng điều khiến Mao Tấn đau đầu là, mặc dù anh ta dạy Triệu Thành
Tuấn và Chương Kiến Phi chơi mạt chược, nhưng khi họ đã biết cách chơi, anh ta
lại không sao thắng nổi họ. Phần lớn là Chương Kiến Phi thắng, bao gồm cả chơi
bài tây, cờ tướng, nếu không thắng thì là do Chương Kiến Phi cố tình thua. Mao
Tấn tức điên, lần đó tại phòng của Triệu Thành Tuấn, anh ta lại thua. Mao Tấn
điên tiết ném bộ bài trong tay:
“Không chơi nữa, không chơi nữa, đi uống thôi.”
Vào quán bar, mọi
người vừa uống vừa tán gẫu. Bọn con trai tụ tập không thể không đề cập tới chủ
đề con gái, khi nói đến mỹ nữ muôn hình muôn vẻ của các nước, Mao Tấn lập tức
nổi hứng: “Ở nước mình, con gái Thượng Hải là đẹp nhất, nhưng trong những người
đẹp Thượng Hải tôi gặp chưa thấy ai đẹp bằng em gái tôi...”
“Cậu có em gái?” Chương Kiến Phi ngạc nhiên, trước đây chưa thấy Mao Tấn nói
đến.
“Đúng, tôi có một em gái, các cậu có muốn xem không?” Mao Tấn nói xong, rút ví,
bên trong kẹp một bức ảnh màu khổ nhỏ, đó là một thiếu nữ chừng mười mấy tuổi,
đứng cạnh khóm hoa, người gầy gò, vẫn còn nét trẻ con, tóc xõa chấm vai, nổi
bật khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết, ánh mắt vui cười nhìn phía trước. Thực
ra xét toàn diện không phải đẹp lộng lẫy, các đường nét thậm chí còn chưa rõ,
nhưng đôi mắt có sức cuốn hút như ma lực, ánh nhìn chăm chú, đi thẳng vào trái
tim khiến người ta bất chợt nín thở.
“Không nói khoác chứ, đây mà là em gái anh? Chẳng giống chút nào.” Triệu Thành
Tuấn không tin.
Chương Kiến Phi cũng không tin, ngơ ngẩn nhìn bức ảnh: “Em gái cậu... thật...
thật chứ?”
Mao Tấn bật cười: “Sao lại không? Chẳng lẽ tôi lấy ảnh của người khác bảo là em
gái? Em tôi đẹp lắm, bên ngoài còn đẹp hơn ảnh, các cậu gặp khắc biết.”
Chương Kiến Phi hích tay Triệu Thành Tuấn: “A Tuấn, đừng khoe em gái nữa nhé,
em gái Mao Tấn còn đẹp hơn Tiểu Mai.”
Triệu Thành Tuấn nhìn bức ảnh, vẻ tư lự: “Đúng, em cứ nghĩ Tiểu Mai đẹp nhất, không
ngờ lại có người đẹp hơn, mười mấy tuổi đã đẹp thế này, lớn lên phải biết...”
“Tiểu Mai là ai?” Mao Tấn không hiểu anh em họ nói gì.
Chương Kiến Phi nói: “Là em gái Triệu Thành Tuấn.”
“Ừ, Tiểu Mai có lẽ lớn hơn một chút.” Vừa nói đến em gái, Triệu Thành Tuấn mắt
sáng lên âu yếm, có vẻ cậu rất cưng cô em. Mỗi người một câu, không hiểu sao
lại nói về chuyện cưới xin, Mao Tấn hỏi: “Nghe nói đàn ông Mã Lai có thể lấy bốn vợ, có
thật không? Vậy tôi phải đi Mã Lai tậu bốn cô vợ mang về mới được.”
Triệu Thành Tuấn phì cười: “Anh đừng tưởng bở, phải theo đạo Islam mới
được lấy bốn vợ.”
Mao Tấn quay đầu hỏi Chương Kiến Phi: “Còn cậu, định lấy mấy
vợ?”
Chương Kiến Phi dường như vẫn còn ngơ ngẩn: “Cả đời, tôi chỉ lấy một người
thôi.” Khi nói vậy, anh đang ngơ ngẩn nhìn bức ảnh em gái Mao Tấn, đột nhiên
nói: “Mao Tấn, gả em gái cho tôi nhé.”
Mao Tấn lắc đầu
nguây nguẩy: “Không được, tôi rất yêu cô em này, tôi không nỡ gả nó sang tận Mã
Lai, hơn nữa, sau này cậu lấy thêm vợ thì làm thế nào?”
Chương Kiến Phi vẻ trang nghiêm, nói như thật: “Tôi chỉ lấy mỗi cô ấy thôi.”
Lần đầu tiên Chương Kiến Phi nhìn thấy Mao Lệ là vào dịp hè năm đó, anh và
Triệu Thành Tuấn về Thượng Hải nghỉ hè. Mao Tấn tận tình khoản đãi, ba người đã
lâu mới gặp, không thể thiếu bia rượu hát hò. Địa điểm lựa chọn là một nơi giải
trí cao cấp, Mao Tấn còn gọi thêm mấy bạn học nữa. Tổng cộng bảy, tám
người, đang nhậu nhẹt, tán chuyện, cửa phòng đột nhiên bị đá tung, một cô gái
xinh đẹp lao vào túm lấy Mao Tấn, chân đạp tay đấm, rất hung dữ không giống đùa
vui chút nào.
Lúc đó cảnh lộn xộn, Triệu Thành Tuấn và Chương Kiến Phi cũng không biết lai
lịch cô gái đó, chỉ vào can ngăn, kéo cô ta ra, ai ngờ cô gái rất hung hăng, vớ
lấy cái gạt tàn ném vào đầu Mao Tấn, máu chảy be bét. Chương Kiến Phi vội vàng
kéo cô ta ra ngoài, Triệu Thành Tuấn đưa Mao Tấn vào bệnh viện, lúc ấy mới biết
cô gái đó chính là Mao Lệ, em gái Mao Tấn.
“Cô ta là em gái anh?” Triệu Thành Tuấn không để lộ ra mặt, nhưng trong lòng
nổi sóng, còn một câu anh chưa hỏi, có phải cô ta chính là người trong ảnh anh
đã nhìn thấy hồi nào.
Mao Tấn lúc đó được băng vết thương, cười đau khổ: “Còn không phải sao, nó
chính là em gái tôi. Con bé này ác thật, chẳng qua tôi chỉ dạy thằng bạn trai
nó mấy đòn, vậy mà nó muốn lấy mạng tôi.”
“Cô ấy có bạn trai?”
“Đừng hỏi, một thằng nhà quê chỉ thích moi tiền, không có sĩ diện, bám lấy em
tôi như đỉa. Tôi đã điều tra, dám chắc hai đứa không kéo dài bao lâu.”
“Sao anh dám chắc?”
“Hừ, đồ cặn bã như thế lại m