
ỗng dưng gặp được một vài cành khô rơi vào, lại cháy bùng lên.
Một con chim đang bay trên đại dương mênh mông, bỗng tìm thấy một cành cây có thể đậu xuống nghỉ ngơi.
Tôi có cảm giác cổ họng mình như thắt lại, hồi lâu sau mớ nói được một tiếng cảm ơn.
“Anh sắp đi Pháp rồi, nhưng e rằng không có thời gian đi miền Nam được, em
rảnh thì tới một chút được không? Có thể chúng mình sẽ gặp được nhau
đấy”.
Tôi chẳng kịp suy nghĩ nữa, trên đời này còn có gì quan trọng hơn việc này nữa?
“Được thôi, không sao cả, em sẽ tới Paris. Anh ở đâu? Khi nào? Ngày Mười bảy tháng Tư à, được, nhất định em sẽ tới tìm anh”.
Tôi đặt điện thoại xuống, từ xa vọng lại tiếng chuông báo vào lớp. Tôi thầm cảm ơn Thượng đế, tôi nhất định sẽ làm nhiều việc thiện hơn nữa bởi anh đã đánh giá cao tôi mà.
Audeux biết tôi sắp đi Paris thì rất không bằng lòng nói: “Cậu điên thật rồi. Cậu có biết đó là cơ hội gì
không? Cậu được làm phiên dịch cho thị trưởng. Cậu cho rằng đây là
chuyện bán táo bên hè đường hay sao?”.
Tôi đang thu dọn hành lý, cảm
thấy vô cùng áy náy với bạn, thế nhưng tôi nhất định phải gặp Trình gia
Dương. Dường như có một sức mạnh không thể kháng cự được cứ lôi kéo tôi, như thể trong cuộc đời này số phận của tôi nhất định phải gắn liền với
anh.
Audeux nói tiếp: “Cậu thử suy nghĩ lại một chút cũng không
được sao? Cậu biết đấy, các bạn học của cậu đều đang ở đây, nếu như cậu
không làm, họ cũng sẽ làm. Cậu cho rằng cơ hội thực tập tốt như vậy dễ
dàng có được ư? Kiều Phi, mình luôn nghĩ cậu là người biết phân biệt
giữa công và tư cơ đấy”.
Tôi đóng hành lí rồi đứng thẳng người đáp lại: “Mình xin lỗi Audeux. Mình phải đi”.
“Thế cậu gặp ai vậy? Phi, cậu đi gặp ai?” Audeux ngồi trên bậu cửa sổ, ánh mắt xoáy vào tôi.
“Audeux, đây là chuyện riêng của mình”.
Cô ấy im lặng trong giây lát, cuối cùng cũng lên tiếng: “Thế còn ZuZu thì
sao? Cậu đối xử với nó thế nào vậy? Cậu coi em trai của mình là gì chứ?”
Tôi chẳng biết phải trả lời ra sao nữa, tôi ngồi trên giường rồi ôm ZuZu lên.
Lúc này tôi bỗng cảm thấy làm người thật khó, tôi không thể tự do hay mực
sức làm gì. Tôi tự cảm thấy trong mắt mọi người mình thật thảm hại.
Một lúc sau, Audeux nhảy từ bệ cửa sổ xuống, vỗ vai tôi: “Cậu đi đi, việc phiên dịch mình sẽ liên lạc với bạn học của cậu”.
“Có điều Kiều Phi à, mình mong cậu hãy nói rõ mọi chuyện với ZuZu, nó chỉ được cái to xác mà thôi”.
Trình Gia Dương
Tôi nói với Tiểu Hoa rằng mình phải đi Pháp cùng lãnh đạo.
Cô ấy vừa ngồi xem băng chương trình của mình trên ghế sô pha vừa dũa móng tay. Nghe tôi nói vậy, cô sững người trong giây lát, sau đó nhìn tôi hỏi: “Thế khi nào anh đi?”
“Ngày Mười lăm, đi chuyên cơ”.
Tôi tắm xong thì thấy trên bàn đặt bát chè cô vừa nấu. Cô xúa một thìa cho tôi: “Gia Dương à, anh nếm thử đi, em học từ mẹ cách nấu món này đấy”.
Tôi nếm thử, cảm thấy hương vị món chè này rất ngon.
Tiểu Hoa ôm tôi từ phía sau, thân thể cô ấy mềm mại ấm áp, thoang thoảng mùi hương dìu dịu.
“Gia Dương à, xin lỗi anh”.
“Xin lỗi gì?”
Tôi thật sự rất ngạc nhiên trước lời xin lỗi của cô.
“Thời gian đó em phải chuẩn bị kịch bản cho chương trình tiếp theo, do vậy không thể đi cùng anh được”.
“Ngốc quá!”. Tôi đặt bát xuống rồi qua nhìn cô, “Anh đi công tác, có gì đâu mà xin lỗi chứ”.
Cô ôm cổ tôi, ánh mắt dịu dàng: 'Nhưng em luôn cảm thấy Paris là nơi hai chúng ta nên đi. Nói ra kể cũng lạ. Gia Dương à, chúng ta chưa bao giờ đi du lịch với nhau”.
“Sẽ còn nhiều cơ hội mà”.
Cô ấy chăm chú ngắm nhìn tôi: “Được sống xùng anh, em cảm thấy vô cùng hạnh phúc, hạnh phúc tới mức nhiều khi em quên mất hiện thực. Em cứ băn khoăn không biết liệu có một ngày nào đó anh sẽ đột nhiên biến mất ngay bên cạnh em không?”
“Anh không hiểu em đang nói gì nữa?”
Tôi đứng dậy rồi nói: “Anh lên mạng đây”.
Tôi nghe thấy tiếng cô đang cười ở đằng sau, tôi liền quay lại hỏi: “Em cười gì thế?”.
“đâu có. Anh lên mạng đi, em đi ngủ đây”.
Những khi không phải chuẩn bị cho chương trình, cuộc sống xủa Tiểu Hoa rất thoải mái nhưng vẫn có quy luật. Cô không bao giờ đi ngủ sau mười một giờ, đắp mặt nạ xong liền tắt đèn. Tôi một mình ngồi trước máy vi tính.
Tôi sửa lại một số tài liệu mang đi công tác, rồi mở hòm thư, trong đó đã mặc định dự báo thời tiết của thành phố Montpellier.
Nắng, gió tây, nhiệt độ từ 14- 19 độ.
Thời tiết thật đẹp.
Tâm trạng tôi rất vui, chẳng bao lâu nữa tôi có thể gặp lại Kiều Phi.
Cô ấy không hề do dự nói sẽ tới paris gặp tôi, thật khiến người khác cảm động.
Không hiểu bây giờ cô ấy đã thay đổi như thế nào rồi?
Cô ấy có còn nhớ tôi không?
Kiều Phi
Tôi đưa chú chó con cho Dung Dung nhờ cô ấy chăm sóc hộ. Tôi cứ dặn dò mãi tới khi cô ấy phát chát lên, mới cảm thấy yên tâm. Cuối cùng tôi đã hiểu được tại sao ZuZu hay la lối trong điện thoại.
Những kí ức cứ hiện về trong tôi.
Tôi cùng Trình Gia Dương tình cờ gặp nhau, cùng đi du lịch, làm tình, cãi cọ, cuối cùng tôi dứt khoát kết thúc mọi chuyện. Còn anh ngay tức khắc đá tôi sang Ph